Nhị ca của Ngọc Thanh, đến bây giờ nàng cũng không biết hắn tên là gì, chỉ có thể bắt chước người trong cung gọi hắn.
Hắn hôn mê bao lâu, nàng cũng ở cạnh hắn bấy lâu.
Cho dù có là người mạnh mẽ, cao ngạo như thế nào, một khi bị bệnh thì giống như núi đổ, so với bình thường còn yếu hơn một chút.
Hàn Ngọc Sanh ngồi bên cạnh yên lặng mà đếm đếm.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
* * *
Nàng đếm đến lần thứ 10 liền thấy miệng đắng lưỡi khô, dần dần cũng lười muốn biết người đang sinh bệnh này đến tột cùng đã kêu tên Tống Thư Hoa bao nhiêu lần, chỉ biết hắn kêu nhiều đến mức làm nàng cũng bị ám ảnh, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy 3 chữ Tống Thư Hoa, lỗ tai nàng nghe đến mọc kén.
Thần kỳ hơn là, người này lại dùng rất nhiều loại thái độ để kêu 3 chữ này.
Có thẹn thùng.
Có nghiến răng nghiến lợi, tức giận ngập trời.
Có từ tức giận chuyển thành oán khí, ai ai oán oán.
Có hận ý vô hạn.
Từ trên người hắn, Hàn Ngọc Sanh thấy được quá trình hoàn chỉnh của một nam nhân từ lúc ban đầu yêu sắm đắm, sau đó biến thành thất vọng bi phẫn và cuối cùng là vì yêu sinh hận.
Nhìn hắn, Hàn Ngọc Sanh lại nghĩ đến chính mình.
Nếu lúc đầu nàng không gặp được Hứa Chuỗi Ngọc, thì có lẽ cả đời cũng không biết áy náy hối hận là gì.
Nếu không gặp được Hạ Vân Hoàn, cũng không cách nào cảm nhận được quan tâm cùng tình ý là như thế nào.
Nàng không thực hiện được ước định nắm lấy tay người cùng nhau bạc đầu với Hứa Chuỗi Ngọc, nàng đã hoàn toàn giẫm đạp lên tự tôn của Hứa Chuỗi Ngọc, đạp vỡ hy vọng của hắn.
Nàng là loại người xấu xa như thế, ông trời còn cho nàng sống lại, thật đúng là may mắn cho nàng.
Hàn Ngọc Sanh luôn ở bên cạnh người này, việc thường xuyên làm là lấy chén thuốc mà bọn nô tài sơ sẩy cố ý để nguội lạnh, đem đi hâm nóng lại, sau đó giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đến nỗi y phục trên người của hắn, lúc đầu nàng còn ký thác hy vọng vào trên người nô tài có lương tâm nào đó, kết quả, sự thật đã nói cho nàng, nhân tâm là thứ không thể tin tưởng được, lâu ngày thấy lòng người.
Cuối cùng cũng chỉ có Hàn Ngọc Sanh nàng tự mình động thủ, giúp hắn thay y phục.
Tuy trong quá trình thay y phục nàng vẫn luôn bịt mắt, nhưng tay vẫn không thể tránh né mà đụng đến thân thế của hắn.
Hàn Ngọc Sanh không thừa nhận mình không bị lay động trước sắc đẹp, nàng cũng là người, chỉ cần là nữ nhân, rất ít người không bị lay động.
Lúc người này bởi vì sinh bệnh mà thân thể mềm mại ngã vào lòng nàng, Hàn Ngọc Sanh có một khắc đã cảm thấy mũi mình hình như có gì đó muốn chảy ra.
Tuy thái độ của hắn khiến nàng không dám khen tặng, nhưng nàng không thể không thừa nhận nam nhân này lớn lên rất tốt, nếu không cũng sẽ không được tuyển vào hậu cung, còn trở thành hồng nhân bên cạnh Nữ hoàng.
Cho dù hiện tại hắn bị Nữ hoàng vắng vẻ, nhưng với dã tâm của hắn, sẽ rất nhanh bò được lên vị trí hắn muốn.
Hàn Ngọc Sanh không khỏi nhớ lại ngày người này ở trong đình nói chuyện với thuộc hạ của hắn, dã tâm bừng bừng trong đáy mắt của hắn nàng rất quen thuộc.
Bởi vì ánh mắt kia đã từng xuất hiện trên người nàng.
Vinh hoa phú quý cùng quyền lực tối cao, nàng đạt được càng nhiều thì mất đi cũng càng nhiều.
Hiện tại nhìn người nam nhân này, nàng không thể không nghĩ lại, có quyền thế thực sự rất tốt sao? Nếu thực sự tốt như vậy, nàng cũng sẽ không lưu lạc đến mức vì gánh tội thay cho người khác mà bị chém đầu.
Người cùng nàng ước định cả đời và hài tử của hắn lại sống gian khổ như cũ.
Lúc đầu nàng muốn liều mạng bò về phía trước, chẳng qua là vì muốn cưới một người có thế cùng nàng trải qua khoảng thời gian như trước kia.
Đường đường là một công tử con nhà quyền quý, lại bởi vì nàng mà phải lưu lạc đến mức giúp người ta giặt quần áo, mỗi ngày chỉ tiếp xúc với củi gạo mắm muối, hắn chưa từng oán giận, nhưng nàng lại nhìn đến đau lòng.
Người này bị bệnh vài ngày, thời tiết cũng dần dần tốt hơn, hắn cũng bắt đầu hồi phục, Hàn Ngọc Sanh cũng từ từ không xuất hiện trước mặt hắn, mà chỉ núp trộm để quan sát sự tình phát sinh kế tiếp.
Người vừa bệnh nặng mới khỏi ánh mắt còn có chút mê mang, rồi dần dần thanh minh.
Lúc hắn ngồi trước gương chảy đầu, Hàn Ngọc Sanh lại thấy có chút kinh hãi.
Đáy mắt hắn ngập tràn dã tâm, dần dần giống với người mà nàng đã gặp sau này.
Hắn nghiêng đầu, giống như đang nghĩ đến cái gì, khóe miệng cười lạnh càng sâu.
Thấy nụ cười của hắn, nàng lại nghĩ đến 2 người đã ra lệnh trừng trị hắn.
Kết cục của 2 người đó tuyệt đối sẽ không tốt chút nào, sau này mỗi lần nàng cùng Ngọc Thanh tiến cung đều không nhìn thấy bóng dáng của 2 người kia, ngay cả tôn xưng của bọn họ cũng chưa từng nghe qua.
Hắn đã bắt đầu lặng lẽ trả thù rồi.
Hắn vẫn tiến hành hấp dẫn lực chú ý của Nữ hoàng như cũ, câu dẫn Nữ hoàng đến cung điện của hắn.
Trong bữa tiệc hoàng cung, hắn cũng không tỏ ra quá nổi bật, lại dồn sức giúp một thị quân khác trở nên nổi bật hơn, lúc các nam tử trong hậu cung đều coi thị quân đang được Nữ hoàng sủng ái này là cái đinh trong mắt, hắn liền cố ý tạo ra tình huống vô tình gặp gỡ Nữ hoàng.
Lần đầu ngẫu nhiên gặp gỡ Nữ hoàng trên đình, hắn làm bộ như không biết thân phân của Nữ hoàng, ở trước mặt Nữ hoàng thể hiện hết bản lĩnh thiện lương khiến người khác yêu mến.
Một bên lại mượn tay người khác âm thầm ngáng chân 2 thị quân đã hại hắn lúc trước.
Không đến nửa năm, người này đã toàn thắng hậu cung, không chỉ đạt được tín nhiệm, còn được Nữ hoàng sủng ái, sự nổi bật của hắn không ai dám nhìn lâu.
Hàn Ngọc Sanh luôn ở bên cạnh đem hết thảy sự tình phát triển xem vào mắt, càng xem càng thấy thủ đoạn của nam nhân này thật cao minh, càng biết lòng dạ hắn sâu bao nhiêu.
Một ngày nọ, hắn cải trang thành cung nhân, đi theo đội ngũ mua sắm vật phẩm lặng lẽ ra cung.
Hàn Ngọc Sanh cũng lặng lẽ đi theo đội ngũ, muốn xem thử hắn định chơi trò gì.
Mặc kệ Hàn Ngọc Sanh suy đoán như thế nào, sau khi theo hắn lên xe ngựa, tới phủ đệ nào đó mới ngừng lại, Hàn Ngọc Sanh liền biết nàng đoán sai rồi.
Nàng nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu.
Hai chữ "Tống phủ" như rồng bay phượng múa, đẹp đến cực điểm.
Người này không trực tiếp gõ cửa, mà chỉ đứng trước cửa lớn, đôi mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào những người ra vào.
Hàn Ngọc Sanh cũng quan sát bọn họ.
Cho đến khi nàng nhìn theo tầm mắt của hắn, mới biết người hắn muốn tìm là ai.
Lúc hắn sinh bệnh không ngừng gọi tên người đó, đã nói cho Hàn Ngọc Sanh biết người hắn muốn tìm ai, chỉ là nàng không thể hiểu được, chẳng phải hắn luôn hận Tống Thư Hoa bạc tình hay sao, như thế nào còn mạo hiểm ra cung để đến đây tìm Tống Thư Hoa?
Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn mang mũ choàng lên, ngăn cản hướng đi của Tống Thư Hoa.
"Có thể nói chuyện với ta một lát không?"
Tống Thư Hoa nhìn ra phía sau cửa, thủ hạ lúc đầu canh gác ở cổng lớn không biết từ khi nào đã lười biếng, không có ai đứng ở đó.
Tống Thư Hoa mới gật gật đầu.
Tống Thư Hoa đi theo hắn tới một cái hẻm nhỏ.
"Ngươi còn tới tìm ta làm gì?"
Câu đầu tiên của Tống Thư Hoa chính là đuổi người.
Nhưng hiển nhiên hắn không giống như lần trước bị đuổi đi dễ dàng như vậy, ngược lại chỉ kiên định đứng tại chỗ, nhìn nàng mỉm cười.
"Ta biết chắc chắn ngươi từng đến thăm ta.
Ngươi..
Thật ra ngươi thích ta phải không?"
Câu sau ở trong miệng hắn nửa