Một tháng sau, cuối cùng Hàn Ngọc Sanh cũng có thể ra khỏi cái tầng hầm tối tăm không thấy ánh mặt trời kia.
Nhìn ánh sáng trên đỉnh đầu, Hàn Ngọc Sanh thoải mái thở dài một hơi.
Cảm giác được nhìn thấy ánh mặt trời thật tốt.
Nàng ở chỗ kia đến sắp mốc meo.
"Ngươi còn muốn đứng đó bao lâu? Không sợ bị người khác phát hiện sao?"
Trong xe ngựa truyền ra một giọng nói lạnh lùng kéo tâm hồn đang bay bổng của Hàn Ngọc Sanh trở về.
Nàng quay đầu nhìn xe ngựa phía sau, thở dài nhận mệnh bước lên.
Vừa xốc rèm vải lên, không khí ấm áp lập tức bao quanh nàng, Hàn Ngọc Sanh đã phải đứng ở ngoài đợi rất lâu, vừa lên xe liền lập tức ngáp một cái.
Xe ngựa không lớn lắm, nhưng bếp lò nấu nước, thức ăn lương khô còn có một ít đồ ăn vặt đều được chuẩn bị đầy đủ.
Người trong xe ngựa đang nằm nghiêng trên nệm, con ngươi hẹp dài liếc nhìn nàng một cái, liền ném cho nàng một cái khăn tay.
"Lau lau đi, nhìn ngươi thật dơ."
Hàn Ngọc Sanh vô ngữ, cầm khăn nhìn hắn.
Một tháng trước người này nói với nàng phải rời khỏi hoàng cung, kết quả chưa thương lượng với nàng cái gì, hôm nay nàng thiếu chút nữa đã bị thiêu chết ở tầng hầm.
Lúc ấy cả phòng đều là lửa, nàng chỉ biết ngây ngốc đứng ở đó, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.
Sau đó hắn chạy vào nói với nàng, từ hôm nay trở đi chỉ có 2 người bọn họ.
Theo như lời hắn nói thì đây chính là phương pháp rời hoàng cung của hắn.
Đang đào vong trên đường, từ trong miệng đang hưng phấn không thôi của hắn, Hàn Ngọc Sanh mới biết gần đây đã phát sinh chuyện gì.
Nữ hoàng không đồng ý Thái Nữ nghênh thú Ngọc thị làm trắc thất, nhiều lần giận dữ trách Thái Nữ, Thái Nữ nghịch phản, cầm tù Nữ hoàng trước, tự phong Nữ hoàng, dùng kiệu tám người nâng thập lí hồng trang, nghênh thú Ngọc thị làm phi.
Mà Ngọc Ninh lại thừa dịp Thái Nữ mưu phản, đốt lửa tự thiêu, ý đồ mượn trận hỏa hoạn để giả chết.
Mà sự thật đã chứng minh, kế hoạch này của hắn rất thành công.
"Vứt bỏ vinh hoa phú quý, ngươi thật sự không thấy tiếc?"
Hàn Ngọc Sanh hoàn toàn không tin.
Nàng nhìn người nam nhân trước mặt, từ một người tiền hô hậu ứng, quyền thế ngập trời, biến thành một bá tánh bình thường, mà đệ đệ Ngọc Thanh lại thay thế vị trí của hắn, trở thành tân Ngọc phi.
Nếu nói hắn không ghen ghét, nàng thật sự không tin.
Ngọc Ninh duỗi tay lấy mấy viên đậu phộng, bẻ ra đưa vào trong miệng, nhìn nàng hơi hơi mỉm cười.
"Lấy quyền thế đổi ngươi, hoàn toàn đáng giá.
Ai muốn làm phi tử thì cứ làm, ta không thèm.
Hơn nữa.." Hắn tạm dừng một chút, lại nhìn nàng cười.
"Bên cạnh ngươi chỉ có một mình ta, nhưng thê chủ đệ đệ tốt của ta thì không chỉ có mình hắn đâu.
Hắn xứng đáng như vậy, sau này mỗi ngày đều có thể dùng nước mắt rửa mặt."
Những việc như vậy trong cung, hắn đã nhìn thấu từ lâu.
Cho dù được sủng ái hay thất sủng, đều chỉ quay xung quanh một nữ nhân.
Nam tử trong cung mỗi ngày đều phải mong đợi, ngóng trông một cái liếc mắt của người nọ, không nói tới nhan sắc dễ phai tàn, phần lớn nữ tử trên thế gian đều mỏng lạnh, huống chi là đế vương trên vạn người, chỉ nghe tân nhân cười đâu thấy người xưa khóc, có nhiều người đợi đến già đợi đến chết, cũng chưa từng thấy được một cái liếc mắt của người nọ.
Hàn Ngọc Sanh nhìn người trên nệm, nhìn hắn cắn đậu phộng, nở nụ cười tang thương cô độc, biết hắn đang nhớ tới những việc trước đây trong cung, cũng không nói gì nữa, chỉ duỗi tay nhặt một cái chăn đắp lên người hắn.
"Thư Hoa."
Ngọc Ninh giữ chặt bàn tay định rút về của nàng.
"Hả?"
"Có chuyện này, ta cảm thấy nên nói trước cho ngươi một tiếng, miễn cho..
Miễn cho tương lai ngươi biết thì lại oán hận ta."
Nghe câu này, Hàn Ngọc Sanh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Ngọc Ninh.
"Chuyện gì?"
Ngọc Ninh lập tức trở nên có chút do dự, biểu tình thống khổ.
Cuối cùng, hắn buông lỏng tay nàng ra.
Chậm rãi mở miệng nói.
"Một tháng qua, ta chưa từng ngừng uống thuốc, nhưng việc có con nối dõi, ta không cách nào làm được.
Ta nói cho ngươi biết chuyện này không phải là muốn thả ngươi đi tìm người khác, ta chỉ muốn thẳng thắn với ngươi."
Ngọc Ninh nhìn chằm chằm Hàn Ngọc Sanh không chớp mắt, không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu tình gì trên mặt nàng.
Thân thể của hắn đã qua tuổi thích hợp sinh sản, lại luôn say xỉn cho qua ngày đoạn tháng, lục phủ ngũ tạng đã sớm bị tổn hại, uống thuốc hay châm cứu đều vô dụng.
"À."
Ngọc Ninh chỉ nghe thấy nàng trả lời một chữ, thậm chí biểu tình và lời nói cũng không có thương tâm hay gì khác, giống như hoàn toàn không quan tâm.
"Ngươi không hận ta sao?"
Hắn vẫn có chút không cam lòng, kéo kéo tay áo của Hàn Ngọc Sanh, buộc nàng nghiêm túc trả lời vấn đề này.
Lần này Hàn Ngọc Sanh không lập tức trả lời, chỉ nhìn hắn hồi lâu, kéo tấm chăn đã rơi xuống đất đắp lại cho hắn.
Chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Không hận ngươi."
Đây là lời nói từ đáy lòng của nàng.
Không có gánh nặng hài tử, nàng đi cũng được yên tâm.
Nếu nàng đi rồi, có lẽ hắn còn có thể gả cho người khác.
Câu trả lời của nàng lại không làm người nam nhân này cao hứng, nàng thấy sự thất vọng trong mắt hắn, thấy hắn cau mày, hung hăng trừng mắt với nàng.
Trên đường đào vong, nàng và Ngọc Ninh cũng không nói chuyện nữa.
Xe ngựa cách hoàng cung càng ngày càng xa, đến một thị trấn nhỏ phồn hoa, Ngọc Ninh lên tiếng muốn dừng chân ở thị trấn này.
"Ngươi xác định ở chỗ này?"
Hàn Ngọc Sanh có chút không dám tin,