"Quỷ ám?"
Hàn Ngọc Sanh hoàn toàn không tin vào lời đồn này.
Nàng cười một tiếng.
"Lão nhân gia, ta thấy ông cũng đã lớn tuổi, sao còn tin mấy lời đồn vớ vẫn này? Vị kia nhà ta là năm đó do chính ta cưới vào cửa, là người hay quỷ, ta còn không rõ hay sao?"
Lão thái gia thấy nàng phản ứng như vậy liền giống như bị chọc giận, tay cầm quải trượng run rẩy, dùng sức đập lên thềm đá.
"Ngang bướng hồ đồ! Ngang bướng hồ đồ!"
Lão thái gia còn đang dùng sức gõ lên đá, Hàn Ngọc Sanh đã không còn kiên nhẫn, chỉ im lặng nhún vai, sau đó đóng cửa lại đi đến thị trấn tìm Hứa Chuỗi Ngọc.
Buổi chiều về nhà, Hứa Chuỗi Ngọc cũng giống như mấy ngày trước đã ở trong phòng chờ nàng.
"Thê chủ, ngươi lại ra ngoài sao? Đi làm gì vậy?"
Hứa Chuỗi Ngọc mỉm cười, sau đó đứng lên, lấy khăn cho nàng lau mặt, nói với nàng có thể ăn cơm rồi.
Trên bàn đã nấu đầy một bàn thức ăn.
Hàn Ngọc Sanh cũng đang đói bụng, nàng ngồi ăn, Hứa Chuỗi Ngọc chỉ ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho nàng, gắp đến mức thức ăn trong chén của nàng cao lên giống như một ngọn núi nhỏ.
Hàn Ngọc Sanh không kịp nhìn, dùng sức gật đầu ăn, cũng kêu Hứa Chuỗi Ngọc ăn cơm không cần lo cho nàng.
Hứa Chuỗi Ngọc chỉ bưng chén cười nhìn nàng ăn, giống như nàng ăn no hắn cũng no rồi.
Thực ra, Hứa Chuỗi Ngọc như vậy..
Có chút kì lạ, cũng không phải kì lạ.
Ăn cơm xong, Hứa Chuỗi Ngọc chủ động đi rửa chén.
Bây giờ trong phòng bếp khá nóng, không có cửa sổ, nàng giúp Hứa Chuỗi Ngọc đổ nước vào bồn rửa chén, bưng từ trong phòng bếp ra ngoài, đặt bên ngoài cửa đối diện sân, để Hứa Chuỗi Ngọc ngồi trên ngạch cửa rửa chén, còn nàng thì ngồi trên ghế sau cửa hóng mát.
Nàng nhìn chằm chằm cái ót của Hứa Chuỗi Ngọc, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một câu nói.
Mấy tháng nay ngươi không về, ngay cả phu lang chết sống cũng không rõ, còn dám nói hắn là người?
Mấy ngày trước có người chết tha hương, thi thể từ nơi khác đem về, đặt ở nghĩa trang, có người nói nhìn rất giống phu lang của ngươi, nếu không tin ngươi đi xem một cái thì biết.
Tay nàng đột nhiên run lên.
Nàng nhìn bàn tay của Hứa Chuỗi Ngọc.
Bàn tay rất trắng, vào ban đêm lại cực kì lạnh lẽo.
Bàn tay này băng băng lãnh lãnh, hơn nữa lời nói của lão thái gia kia luôn văng vẳng bên tai nàng, bây giờ nghĩ lại giống như là sự lạnh lẽo của người chết.
"Ngọc Sanh..
Ngươi bị sao vậy?"
Lúc này, Hứa Chuỗi Ngọc không gọi nàng là thê chủ, mà gọi tên nàng.
Âm thanh ôn hòa, một chút cũng không đáng sợ giống người chết.
Sắc mặt nàng cứng đờ, từ từ ngẩng đầu, nhìn Hứa Chuỗi Ngọc đang mỉm cười nhìn nàng, nụ cười cực kì cứng đờ.
Nàng không biết Hứa Chuỗi Ngọc có nhìn ra nàng có gì không thích hợp hay không, chỉ có thể cười khô cằn.
"Không có gì, nhớ tới một vài việc mà thôi."
Hứa Chuỗi Ngọc cũng tinh tế không hỏi tiếp, dựa vào vai nàng, hơi ngẩng đầu nhìn không trung.
Trên bầu trời đêm rộng lớn, ánh trăng đang tỏa sáng.
"Ngọc Sanh, ta cảm thấy cuộc sống bây giờ thật bình yên, ta rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn.
Cảm ơn ngươi đã trở lại bên cạnh ta."
Hàn Ngọc Sanh nắm chặt bàn tay lạnh băng của hắn, đầu óc hỗn loạn.
Nàng luôn cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Hứa Chuỗi Ngọc hiện giờ rất khác với trước đây.
Nàng hoảng hốt nhớ lại.
Lúc trước, người kia đã cho nàng nhìn thấy thi thể của Hứa Chuỗi Ngọc.
Nếu chuyện đó xảy ra sau khi nàng chết, hoặc là xảy ra trong lúc nàng ngồi tù, thì những điều dị thường của Hứa Chuỗi Ngọc bây giờ cũng có thể giải thích.
Nàng càng nghĩ càng kinh hãi.
Nàng nhịn không được mở to mắt, cẩn thận đánh giá người đang dựa vào trong lòng mình.
----------------
Buổi tối, nàng vẫn bị thân thể lạnh lẽo của người bên cạnh làm cho tỉnh lại.
Sáng sớm thức dậy, vẫn không thấy người bên cạnh.
Nàng muốn thừa dịp hắn không ở nhà để đến một nơi.
Nghĩa trang nằm ở phía bắc của thị trấn, cũng là cánh đồng hẻo lánh nhất.
Càng tới gần đó, dân cư càng thưa thớt.
Hàn Ngọc Sanh đi trên đường, trong lòng luôn thấp thỏm bất an.
Đến khi trên đỉnh đầu xuất hiện một cái bảng hiệu, nàng mới dừng lại.
Trên bảng hiệu viết hai chữ, Nghĩa trang.
Lần này, nàng không phải là một linh hồn đi vào nghĩa trang, mà là một người sống sờ sờ.
Lúc nàng đi vào, người canh cửa mí mắt giật giật, đôi mắt bất động thanh sắc nhìn nàng đánh giá một lượt, vô lực hỏi.
"Ngươi là ai? Tới đây để làm gì?"
Chỉ có mấy chữ ngắn gọn, người canh nghĩa trang này đã lười biếng duỗi thân hạ eo, ngáp một cái thật lớn, đến nước mắt cũng chảy ra.
Hàn Ngọc Sanh nhìn nàng vài lần, móc từ trong túi ra một đồng tiền, đưa cho nữ nhân đó.
"Mấy ngày trước đây có một thi thể mới được mang đến đây phải không? Là nam tử?"
Nữ nhân thu tiền, lại nhìn nàng vài lần, chậm rì rì kéo dài giọng nói.
"Là nam tử.
Từ thị trấn bên cạnh đem về đây, đã chết mấy ngày rồi, cơ thể đều đã hư thối."
"Nga.
Ta có thể đi xem không?"
Nữ nhân gật đầu.
"Có thể.
Nằm ở trong cùng.
Lúc nhìn thì bình tĩnh một chút, đừng để bị dọa."
Nữ nhân nói, nhìn da thịt non mịn của nàng, đoán là nàng chưa từng thấy qua thi thể, liền chê cười Hàn Ngọc Sanh.
Hàn Ngọc Sanh