Hàn Ngọc Sanh đi trên đường vài ngày, mới về đến thị trấn quen thuộc trong đêm mưa.
Nàng đứng ở cửa nhưng vẫn chần chờ không đẩy cửa ra.
Bây giờ đang giữa khuya.
Nàng không biết Hứa Chuỗi Ngọc đã ngủ chưa, nếu tùy tiện đi vào, lỡ Hứa Chuỗi Ngọc nghĩ nàng là trộm cướp gì đó thì sao?
Thật ra nàng có thể nghỉ ngơi ở khách điếm một đem, ngày mai trở về cũng được.
Chỉ là nàng không muốn mà thôi.
Nàng suy nghĩ nửa ngày, vẫn móc chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa đi vào.
Tình hình phòng giống như nàng dự đoán, một mảnh đen như mực, ngay cả nến cũng tiếc không thắp, khiến nàng đứng trong viện bị vướng thùng gỗ suýt nữa ngã cắm mặt xuống đất.
Nàng từ sân sờ soạng đi đến trước cửa phòng.
Ngay lúc này, đầu nàng đột nhiên đau xót.
"Hứa Chuỗi Ngọc! Từ từ! Là ta."
Nàng không biết Hứa Chuỗi Ngọc dùng cái gì đánh nàng, đầu bị thứ gì đó đập một cái, bây giờ hình như đã sưng lên, nàng đau đến nhe răng trợn mắt, sắc mặt thực sự rất khó coi.
Hứa Chuỗi Ngọc nghe thấy giọng nói của nàng, cuống quít chạy vào phòng thắp nến lên, tay chân quýnh lên, mất một lúc mới tìm được mồi lửa.
"Ngươi..
Có sao không?"
Hứa Chuỗi Ngọc do do dự dự tới gần nàng, vẻ mặt không dám tin.
Lúc chạm vào sau gáy đã bắt đầu sưng lên của Hàn Ngọc Sanh, hốc mắt đã đỏ lên.
Vừa múc nước cho nàng đắp lên chỗ sưng, vừa nói với nàng.
"Ta không biết là ngươi về.
Sao ngươi không lên tiếng, ở ngoài cửa kêu ta cũng được.
Lúc nãy nghe động tĩnh trong viện, ta còn tưởng là kẻ cắp vào nhà trộm đồ."
Hàn Ngọc Sanh giữ chặt tay Hứa Chuỗi Ngọc.
Nàng có thể cảm nhận được bàn tay ấn trên đầu mình đang run rẩy, hiển nhiên là bị vừa rồi nghĩ lầm có kẻ cắp vào phòng dọa, hơn nữa bị dọa không nhẹ.
"Lúc nãy ngươi dùng cái gì đánh ta?"
Đối với vấn đề này, nàng vẫn phải hỏi.
Đầu của nàng thật sự rất đau.
Đôi mắt Hứa Chuỗi Ngọc đảo nhanh, chỉ vào cây gỗ cạnh cửa.
Sau khi thấy rõ thứ đã đập vào đầu mình, nàng chỉ cảm thấy đau càng thêm đau.
Nàng vội vàng cúi đầu ấn vào vết thương đau phát đau.
Lúc cúi đầu, nhìn thấy cái bóng trên mặt đất rất kỳ quái, bóng của Hứa Chuỗi Ngọc có vẻ to hơn lúc trước.
Chẳng lẽ do béo?
Hàn Ngọc Sanh lúc đầu cũng không để ý, thấy như vậy, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn người trước mắt, tinh tế đánh giá hắn.
Một lát sau, mới chỉ vào Hứa Chuỗi Ngọc nói.
"Chuỗi Ngọc, ngươi béo lên phải không?"
Hứa Chuỗi Ngọc trừng mắt nhìn nàng.
Hàn Ngọc Sanh chỉ đành phải sửa miệng nói.
"Ngươi..
Mang thai?"
Bụng Hứa Chuỗi Ngọc hơi hơi phồng lên, cơ thể gầy ốm lúc trước mập hơn rất nhiều.
Nếu là không mang thai, đánh chết nàng cũng không tin.
Lúc này Hứa Chuỗi Ngọc mới thẹn thùng gật gật đầu.
Nàng thật cẩn thận đỡ Hứa Chuỗi Ngọc nghỉ ngơi.
Rồi tự mình cầm ngọn nến đi vào sân múc nước tắm.
Trên mặt Hứa Chuỗi Ngọc đã khó nén vẻ mỏi mệt, ngồi ở trên giường nhìn nàng, nhịn không được lại che miệng ngáp.
"Ngươi cẩn thận một chút, sân hơi trơn, lúc nãy ta không cẩn thận làm ngã thùng đựng nước."
"Ta biết rồi, ngươi mau ngủ đi.
Còn không ngủ sẽ trở nên xấu hơn."
Cho dù là ai, cũng có lòng yêu cái đẹp.
Người vừa rồi còn nhìn chằm chằm nàng, lúc nàng xoay người đã nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Sắp ngủ còn gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Ngọc Sanh một lúc lâu.
* * *
Ngày thứ hai, lúc Hàn Ngọc Sanh thức dậy, Hứa Chuỗi Ngọc còn đang trong giấc mộng.
Hàn Ngọc Sanh xoay người, quang minh chính đại nhìn người nằm bên cạnh nàng.
Tinh tế đánh giá cả người hắn trong chốc lát, đôi mắt mới dần dần dừng lại trên cái bụng phồng lên của Hứa Chuỗi Ngọc.
Nhờ ánh mặt trời chiếu sáng, bụng Hứa Chuỗi Ngọc đã lộ rõ ràng.
Hình như là ba tháng.
Ngôi nhà vào sáng sớm cực kì yên lặng.
Nàng đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt chải đầu xong, mới vào phòng bếp nấu ăn.
Lúc Hứa Chuỗi Ngọc thức dậy, Hàn Ngọc Sanh đã không còn ở trên giường, trong phòng cũng không có bóng dáng của nàng, trên bàn đã có thức ăn nóng hổi, chén đũa cũng đã dọn xong.
Hắn còn chưa đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Hàn Ngọc Sanh ngồi trong sân, dựa vào bên cạnh giếng, vùi đầu giặt một thùng quần áo.
Những quần áo đó là của hắn và người khác.
"Ngọc Sanh."
Hứa Chuỗi Ngọc dựa vào cửa, gọi nàng.
Hàn Ngọc Sanh xoay đầu, nhìn thấy hắn, ngây người một chút, mới cười cười.
"Ta đánh thức ngươi phải không? Ăn cơm sáng chưa?"
Hứa Chuỗi Ngọc lắc đầu.
"Không phải ngươi muốn đi làm huyện quan lão gia sao? Sao còn ngồi đó giặt quần áo?"
"Bây giờ không phải còn chưa nhận chức sao?"
Hàn Ngọc Sanh cũng không vội giặt quần áo, đem chúng phơi lên, mà chỉ đặt một bên, đứng dậy đi đến cạnh Hứa Chuỗi Ngọc.
"Được rồi, cùng ngươi ăn cơm trước."
Nàng đỡ Hứa Chuỗi Ngọc trở về bàn ăn cơm sáng.
Nơi nhận chức là một huyện thành nhỏ trước thị trấn, nghĩa là nàng và Hứa Chuỗi Ngọc phải dọn đến tiểu huyện thành ở.
Những thứ ở đây đều phải dọn dẹp một chút để mang theo.
Thấy thân thể của Hứa Chuỗi Ngọc như vậy, người dọn dẹp chính yếu là Hàn Ngọc Sanh, Hứa Chuỗi Ngọc chỉ đứng bên cạnh nhìn nàng, giúp nàng nhìn xem còn thứ gì nên mang đi hay không.
Trước khi đi, nàng mua vài thứ, cùng Hứa Chuỗi Ngọc đến Hứa phủ một lần nữa.
"Ngươi nói, nhạc phụ từng tới thăm ngươi?"
Trước khi ra ngoài, Hứa Chuỗi Ngọc mới nói việc này với nàng.
"Ừ,