Chuỗi Ngọc.
Hứa Chuỗi Ngọc.
Hả?
Hứa Chuỗi Ngọc đứng dưới ánh chiều tà, ngửa đầu nhìn không trung.
Bầu trời hoàng hôn thật đẹp, xung quanh là tiếng tiếng ve kêu, từng đàn chim bay lượn trên trời, nhưng cũng không để lại dấu vết nào.
Hứa Chuỗi Ngọc.
Hàn Ngọc Sanh lại lên tiếng gọi người đang đứng dưới ánh chiều tà.
Lần này hắn quay đầu lại nhìn nàng, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.
Sao vậy?
Giọng nói ôn hòa, không kiều khí, rất bình tĩnh, không quá giống Hứa Chuỗi Ngọc trước đây, làm người ta cảm thấy người trước mắt hư vô mờ mịt, giống như sẽ ngay lập tức biến mất không dấu vết.
Hàn Ngọc Sanh đứng ngơ ngác ở tại chỗ, hơi vươn tay về phía trước, ngay sau đó, nàng nhanh chóng chạy về phía người đang đứng dưới ánh chiều tà.
Cho đến khi đến gần, nàng nhịn không được vươn tay, ôm hắn vào trong lòng ngực.
Hứa Chuỗi Ngọc.
Hứa Chuỗi Ngọc.
Nàng liên tục lẩm bẩm cái tên này mấy lần, cuối cùng mới hỏi.
Ngươi tới đón ta sao?
Hứa Chuỗi Ngọc lại mỉm cười nhìn nàng.
Ta tới cùng ngươi ngắm hoàng hôn.
Ngươi còn nhớ không? Ngươi đã từng hứa với ta, sẽ dẫn ta đi ngắm hoàng hôn.
Nhưng đến hôm nay, ngươi vẫn chưa thực hiện lời hứa.
Trước kia Hứa Chuỗi Ngọc luôn vô cùng chấp nhất đối với mỗi câu hứa hẹn của nàng.
Nàng có thể quên, nhưng hắn vẫn sẽ luôn nhớ rõ, rồi một ngày nào đó, hắn sẽ nỗ lực thực hiện hứa hẹn này.
Cho đến bây giờ vẫn như thế.
Hàn Ngọc Sanh nhìn Hứa Chuỗi Ngọc trước mắt, không nhịn được mỉm cười.
Nàng duỗi tay chạm vào gương mặt của Hứa Chuỗi Ngọc.
Lần này, mặt của Hứa Chuỗi Ngọc không còn xám trắng, mà rất sạch sẽ, quần áo mộc mạc chỉnh tề, còn đẹp hơn lúc hắn chết.
Hứa Chuỗi Ngọc dựa đầu lên vai nàng, yên lặng nhìn hoàng hôn phía chân trời.
"Ánh dương lúc nào cũng đẹp, khi vào hoàng hôn.
Nó càng trở nên hoàn mỹ."
Hứa Chuỗi Ngọc lẩm bẩm.
Hàn Ngọc Sanh cũng nhìn hoàng hôn, nàng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên cái trán trơn bóng của Hứa Chuỗi Ngọc.
Người được hôn che cái trán lại, ngây ngốc nhìn nàng, sau đó trên mặt nở nụ cười xán lạn, mừng rỡ