- Ha ha...!
Mộ Dung Xung lắc đầu, nói một tiếng đáng tiếc:
- Ngươi vừa tới La Phù sơn mạch, đối với hoàn cảnh nơi này còn không hiểu rõ, ta thiện ý nhắc nhở...!Chú ý an toàn!
Khương Phàm đáp lễ:
- Tạ ơn nhắc nhở, ngươi cũng chú ý an toàn.
- Đúng rồi, còn chưa có chúc cho Dạ tông chủ.
Nữ nhi bảo bối thật vất vả mới trở về, nên cố gắng ở trong tông, bên ngoài rất nguy hiểm.
Mộ Dung Xung nhếch miệng lên tạo một vòng đường cong tàn nhẫn, mang theo người biến mất trong rừng rậm.
- Phi, thứ gì.
Thanh Văn không quen nhìn người này phách lối, không phải là Thú linh văn thôi à.
…
Chỗ sâu nhất La Phù sơn mạch!
Bọn người Khương Hồng Võ một đường chạy trốn, rốt cuộc cũng tìm được mục đích.
Một mảnh sơn lâm bị mê vụ bao phủ, cây cối xung quanh đây rõ ràng tráng kiện hơn so với nơi khác, cây già ngàn năm khắp nơi có thể thấy được, ngay cả núi cao đều nguy nga hùng vĩ, hoặc như lợi kiếm chỉ thiên, hoặc như liệp ưng giương cánh, hoặc như chiến mã lao nhanh.
Khí tức cổ lão mà thâm thúy tràn ngập trong núi rừng.
- Khương Hồng Võ, tiếp kiến Vô Hồi thánh địa, xin gặp Khương Tuyền!
Khương Hồng Võ xác định rõ vị trí từ trêи địa đồ, đi đến phía trước hô to.
Các tộc nhân Khương gia vừa hiếu kỳ vừa khẩn trương nhìn xung quanh, bọn hắn một đường chạy trốn, thương vong thảm trọng, may mắn còn sống sót không đến hai trăm người.
Liền ngay cả Huyết Ngục đều chết thảm hơn hai mươi vị, chỉ còn sáu mươi ba người.
Mê vụ dày đặc nồng hậu rộng mở giống như cửa thành, một thiếu nữ thanh lệ cưỡi Bạch Ngọc Thiên Mã đi tới:
- Các ngươi tìm Khương Tuyền trưởng lão?
- Chúng ta đều là người nhà của nàng.
- Người nhà?
Thiếu nữ hiếu kỳ nhìn đám người phía sau bộ dáng chật vật một chút, lui về mê vụ:
- Chờ đó, ta đi bẩm báo.
Chỉ chốc lát sau, một con đường ánh sáng dài hơn ba mét tỏa ra kỳ quang hoa mỹ đâm rách mê vụ, đi tới trước mặt bọn hắn.
Đứng phía trêи quang vũ là một vị nữ tử mỹ lệ, phong thái tuyệt thế làm rung động lòng người, tóc dài phiêu dật, có cỗ khí tức Tiên Linh.
- Khương Tuyền, thật là nàng?
- Đã hơn hai mươi năm, bộ dáng nàng làm sao một chút cũng không thay đổi?
Các tộc nhân Khương gia kinh dị nhìn nữ tử trước mặt.
- Hoàng thất rốt cuộc vẫn động thủ?
Khương Tuyền nhảy xuống khỏi quang vũ, đi tới trước mặt bọn người, không có kỳ quái tình cảnh chật vật của bọn họ bây giờ chút nào.
- Không tính là hoàng thất, là vị Tam hoàng tử kia.
- Hảo ca ca của ta, không được hoàng thất trao quyền, hoàng tử dám động Bạch Hổ quan sao? Ta nói hoàng thất chính là hoàng thất, huynh trách móc mấy chữ có ý gì, để cảm thấy ngươi không có chật vật như bề ngoài?
Ngữ khí Khương Tuyền cứng nhắc cường thế để tất cả mọi người Khương gia xấu hổ.
Khương Hồng Võ cười khổ lắc đầu, hai mươi năm vẫn là tính xấu này.
- Ta đã sớm nói cho huynh biết, nên sớm rời khỏi, huynh nhất định phải thủ vững Bạch Hổ quan gì đó.
Khương gia chúng ta không có nửa điểm có lỗi với Thương Châu, là Thương Châu một mực có lỗi với chúng ta.
- Ta thủ Bạch Hổ quan, chính là thủ con dân Thương Châu, là tôn nghiêm liệt tổ liệt tông.
- Huynh năm đó không có quất chết tên hỗn đản kia thì đã ném đi tôn nghiêm tổ tông rồi.
Lưu lại đại họa cho mình, còn kéo thêm phụ thân đưa tang, kéo theo toàn bộ Khương Vương phủ, huynh...!
Khương Tuyền tức giận nhấc đến chuyện năm đó, thế nhưng, nàng rất rõ ràng, Khương Vương phủ xuống dốc không thể nói là do đại ca, là hoàng thất sớm đã có ý xử lý Khương Vương phủ.
- Cô cô.
Khương Uyển Nhi cẩn thận