Khương Phàm ngạc nhiên đào ra một viên thú nguyên, mặc dù không lớn, nhưng vẫn để cho người ta kϊƈɦ động.
Tiểu xà vòng quanh cánh tay Khương Phàm vòng rồi lại vòng, giống như cũng cảm thấy rất hứng thú đối với thú nguyên
- Cho ngươi.
Khương Phàm ném thú nguyên cho tiểu xà.
Tiểu gia hỏa linh hoạt cuốn lấy thú nguyên, lẻn đến bên cạnh bắt đầu luyện hóa.
Khương Phàm đốt lên đống lửa, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, hấp thu khí tức sinh mệnh và linh khí trong rừng rậm.
Điều chỉnh tốt thân thể, ngày mai tái chiến.
Đêm trăng như nước, ánh trăng sáng trong vẩy xuống sơn cốc, trêи người Khương Phàm bịt kín một tầng xiêm y màu bạc.
Đột nhiên, tiểu xà lẻn đến trêи vai Khương Phàm, tê tê quái khiếu.
Khương Phàm cũng mẫn cảm nhận ra nguy hiểm, đồng thời mở mắt, triệu ra tàn đao từ trong khí hải
Trong rừng cây bên ngoài sơn cốc, một tiểu hài nhi đang theo dõi Khương Phàm trong sơn cốc.
Tại thời điểm Khương Phàm nhìn thấy hắn, hắn nhếch miệng cười một tiếng, đi tới.
Khương Phàm lại toàn thân phát lạnh, cả người nổi da gà.
Tiểu hài nhi chỉ có bảy~ tám tuổi, lại toàn thân trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
Đầu trần trùng trục, trêи trán cũng không thấy có vết tích linh văn.
Hắn nhếch miệng cười, đầy miệng lại là răng nanh, cho người ta một loại cảm giác tà ác âm lãnh.
Nửa đêm trong rừng già, đột nhiên nhìn thấy một gia hỏa như thế, xác thực đủ khϊế͙p͙ người.
Tiểu xà cả ngày hôm nay đều rất "Dũng cảm", lúc này lại phi thường cảnh giác, nhiều lần co ro thân thể, phun ra nuốt vào lưỡi rắn tinh hồng.
- Ngươi có Thánh Hỏa?
Tiểu hài nhi nhếch miệng cười, mặt trắng bệch, răng lanh lảnh, quỷ dị để cho người ta không thể không cảnh giác.
- Ngươi tìm nhầm người.
Khương Phàm vậy mà không cảm nhận được bất luận năng lượng ba động nào từ trêи thân tiểu hài nhi
Tiểu hài nhi giống như không có chú ý tới Khương Phàm đang cảnh giác, tiến đến trước mặt hắn, từ từ nhắm hai mắt tham lam hít một hơi.
- Không sai được, Thánh linh văn loại hỏa diễm, còn có loại...!Cảm giác rất kỳ quái.
- Ta là Hỏa Diễm linh văn, nhưng không phải Thánh linh văn.
Khương Phàm nhìn bên ngoài sơn cốc một chút, không có phát hiện có những người khác, giống như chỉ có một người là tiểu hài nhi.
Tiểu hài nhi vươn tay đến trước mặt Khương Phàm
- Đốt cho ta mấy lần.
- Đốt cái gì?
- Đốt cổ tay của ta.
Khương Phàm không hiểu.
- Đốt đi có kinh hỉ, ngươi không lỗ.
Khương Phàm thật sâu nhìn mắt tiểu hài nhi, đầu ngón tay ngưng tụ một sợi hỏa diễm, nhẹ nhàng đụng đụng cổ tay của hắn.
Cỏa diễm có thể hòa tan cát đá nhưng không những không làm hắn bị thương mà lại còn bị cổ tay hấp thu.
Khương Phàm rất hứng thú, lập tức dâng lên cỗ hỏa diễm lớn hơn.
Cổ tay tiểu hài nhi giống như là cái động không đáy, không ngừng liên tục hấp thu hỏa diễm, ngay cả chút vết tích đều không có.
Một lớn một nhỏ đều trừng tròng mắt trực lăng lăng nhìn cổ tay.
Tiểu xà từ từ buông xuống cảnh giác, cũng lại gần nhìn.
Chỉ sau chốc lát, cổ tay trắng nõn vậy mà hiện ra văn ấn nhàn nhạt giống như là một sợi xích màu đen, tinh mịn, phức tạp, lại quỷ dị.
- Đây là vật gì.
Khương Phàm thu lại hỏa diễm.
Hai mắt tiểu hài nhi hiện lên mấy tia sáng rực, cười càng sáng lạn hơn.
- Tiếp tục đốt! Dùng sức đốt!
- Ngươi nói cho ta trước, đây là cái gì?
- Ngươi có thể đốt đút xiềng xích, ta tặng ngươi một kiện lễ vật.
- Lễ vật gì?
Khương Phàm càng nhìn càng cảm giác hài tử này cổ quái, hơn nửa đêm chạy đến nơi này, rất có thể là "Nghe mùi vị" mà tới.
- Một bộ luyện đan thuật.
Ngươi là Hỏa Diễm thánh văn, không dùng để luyện đan rất đáng tiếc.
Thuật luyện đan của ta, không phải luyện đan thuật bình thường, người bình thường