Pho tượng Đan Hoàng đã sụp đổ, biến thành tro bụi.
Ghế đá vẫn còn, nhưng cũng bị tảng đá rơi xuống đập ra vết nứt.
Khương Phàm chạy tới nơi này, lập tức chú ý tới bên trong ghế đá toát ra ánh sáng kỳ dị.
Trong cái khe còn bay ra mùi thuốc nồng nặc.
- Mở ra cho ta!!
Khương Phàm tế ra tàn đao, huyết khí sôi trào, trùng kích mạch máu da thịt toàn thân.
Một tiếng rít lên, tàn đao phát sáng, bá liệt trảm một cái, ghế đá theo đó vỡ nát.
Trong chớp mắt, cường quang chói mắt, trùng thiên nở rộ.
Năm chùm sáng xoay tròn lấy lao nhanh ra ngoài như mãnh bị cầm thoát khốn, nhanh chóng lao vùn vụt.
Khương Phàm đã sớm chuẩn bị, hắn vung thanh đồng tiểu tháp lên, một cái hung hăng lọt vào bên trong.
m thanh trầm đục, đoàn ánh sáng kia bị thanh đồng tiểu tháp cưỡng ép thu nạp.
- Dạ An Nhiên, bắt lấy cái kia.
Khương Phàm chú ý tới Dạ An Nhiên, sau khi lo lắng nhắc nhở thì hắn liền vội vã triển khai hỏa dực phóng lên tận trời, đuổi bắt lấy một đoàn trốn tới không trung.
- Thứ gì?
Dạ An Nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, lại quả quyết làm ra phản ứng, số lượng lớn ánh sáng chiếu xuống nhảy vọt trên đầu ngón tay, xen lẫn thành từng đạo phù chú, liên tiếp đánh về phía đoàn quang mang kia.
Mặc dù tốc độ Chùm sáng rất nhanh, nhưng cũng có lẽ là vừa mới thức tỉnh, hoặc cũng có thể là do thời gian quá lâu, năng lượng tiêu hao quá nhiều nên đã bị phù chú cuốn lấy.
- A?
Rất nhiều tán tu chú ý tới chùm sáng chạy trốn tứ phía, hai mắt tỏa sáng như ác lang bổ nhào qua.
Dạ An Nhiên trong lúc nhất thời đã tạo thành Sơn Hà Chú, triệt để vây khốn đoàn ánh sáng kia, thu vào nhẫn không gian.
- Tiểu nha đầu, giao Linh Bảo ra.
Một nam tử cưỡi một đầu Bạch Sư hùng tráng nhào về phía nơi này.
- Lui!!
Dạ An Nhiên nắm Sơn Hà Chú trong tay, cuốn ra năng lượng kinh người, như sơn hà bạo động, ầm ầm đánh bay nam tử kia.
Hai mảnh Phong Linh chú được thành hình.
Gió mạnh tụ tập, vòng quanh Dạ An Nhiên phóng lên tận trời, Khương Phàm đuổi theo đoàn ánh sáng kia xông ra khỏi cổ điện, đang muốn bắt lấy.
Một tiếng tê minh từ trên trời giáng xuống, nương theo đó là hào quang đầy trời.
Tịch Dao cưỡi Độc Giác Thú phá tan mê vụ, đang muốn quan sát phía dưới là cái gì thì bỗng một đoàn linh quang bay về phía nàng.
- Khương Phàm?
Tịch Dao theo bản năng đưa tay một phát bắt được đoàn linh quang kia, lại nhìn thấy nam tử đối diện vọt tới.
Đôi hỏa dực kia quá bắt mắt.
Trước tiên đã nghĩ đến Khương Phàm.
- Tịch Dao?
Khương Phàm cưỡng ép phanh lại, tiếc nuối nhìn đoàn ánh sáng bị Tịch Dao khống chế kia.
- Thật là ngươi! Làm sao ngươi lại ở đây?
Tịch Dao vừa cẩn thận nhìn một chút, ngoại trừ bộ dáng hơi khác biệt, mặt khác hoàn toàn tương tự.
Nhất định là Khương Phàm đang dịch dung.
Tên điên này không ở Thiên Sư tông tiếp nhận phong thưởng, làm sao lại ở nơi này?
Dạ An Nhiên vừa xông ra mê vụ, một đạo xiềng xích quấn đầy bụi gai phóng lên tận trời, phá tan mê vụ cuốn lấy mắt cá chân của nàng.
- Bắt lại! Giao bảo bối ra đây!
Một nam tử cưỡi Thanh Phong Ưng xông ra, dữ tợn cười to, xiềng xích phóng lên tận trời.
Dạ An Nhiên hét thảm một tiếng, bị thô lỗ túm lấy giữa không trung.
Khương Phàm không lo được Tịch Dao, triển khai hỏa dực, đuổi theo.
Toàn thân hắn sôi trào kim viêm, sáng chói mắt, mãnh liệt hội tụ thành tam trọng hỏa triều, trùng thiên cuồn cuộn.
Sau khi tiến vào Linh Nguyên cảnh, võ pháp trở nên càng mạnh càng to lớn.
Tam trọng hỏa triều giống như cuồng phong lại như đại dương mênh mông nhấc lên kinh đào