- Lão nha đầu ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao? Người đâu, kéo xuống cho ta, nàng dám rời đi nửa bước, đánh gãy chân của nàng cho ta!
Lão nhân giận dữ đứng dậy, muốn rời khỏi.
Tám người lại đồng thời cứng đờ, xong.
Ngoài điện, Khương Tuyền ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng người khô gầy trong điện kia:
- Lão nha đầu?
Hỏng, nói sai rồi.
Khóe mắt lão nhân kéo ra, khí thế uy nghiêm đều yếu đi mấy phần.
- Lão nương ta hai mươi năm còn chưa có gả đi, là ai? Ta trước sau lĩnh về năm người, ngươi ngại kẻ không thiên phú, kẻ thì bộ dáng không xinh đẹp.
Tên cuối cùng, còn nhìn hắn không thuận mắt?! Lão nương hiện tại đều không có người muốn lấy, ngươi gọi ta là gì? Lão nha đầu?
Khương Tuyền càng nói càng tức.
Trong điện, một vị nam tử coi như anh tuấn ho nhẹ một tiếng:
- Sư muội, ta muốn.
- Lăn!
- Khụ khụ...!
Nam tử kia vội vàng cúi đầu xuống, làm bộ ho khan che giấu xấu hổ.
- Chính ngươi tính khí nóng nảy, còn nói ta? Ngươi nhìn xem ngươi lĩnh trở về đều là cái quái gì? Nói rõ ra chính là cố ý qua loa.
Tên cuối cùng còn chỉ mới mười chín tuổi, phụ mẫu nó, ta có thể nhìn thuận mắt sao?
Lão nhân quay đầu chỉ vào Khương Tuyền mà quát tháo.
- Mười chín tuổi thì thế nào? Lão nương xinh đẹp như hoa, vĩnh viễn mười chín tuổi.
Khương Tuyền cũng chỉ vào cung điện kêu to.
- Phản! Phản rồi! Không biết lễ phép, người đâu, kéo xuống cho ta, giam lại.
Lão nhân giận dữ quát to, tức giận đến râu ria hai bên đều bay lên.
Thế nhưng...!
Tám người cung kính đứng trong điện đấy, từng người đều cúi đầu rủ mắt xuống, làm bộ không nghe thấy.
Chín đệ tử thân truyền của ngài đều bốn mươi năm mươi tuổi, một người cũng đều không có gả đi, một người cũng đều không có cưới được thê tử.
Không do thì ngươi do ai?
Còn lão nha đầu?
Ngài dùng cái này mắng nàng, hay là chửi chúng ta?
- Điếc hết rồi sao?
Lão nhân giận dữ không có chỗ phát ti3t.
Tám người chỉnh tề gật đầu.
- Vừa điếc!
- Lăn!!
- Ngài bớt giận.
Tám người quay đầu bước đi.
- Trở về!
- Sư tôn, xin phân phó.
Tám người lập tức dừng lại, khom người nghe lệnh.
Lão nhân chỉ vào bọn hắn điểm điểm chỉ tay một hổi, nửa ngày không có xuất nổi một câu.
Khương Tuyền giận dữ quay người.
- Người không cứu, tự ta cứu!
- Đứng lại cho ta! Quy củ chính là quy củ, ngươi không được hồ nháo.
Ngươi đã là người của thánh địa liền phải theo quy củ của thánh địa.
Lang Gia quốc, ngươi không được đi.
Lão nhân nghiêm túc mà nói.
Vô Hồi thánh địa thuộc về thánh địa, trách nhiệm là đóng giữ một phương, không thể nhúng tay sự vụ nước khác.
Nếu không, chính là xúc phạm tối kỵ.
Đừng nói hắn không gánh nổi Khương Tuyền, ngay cả Thánh Chủ cũng đều không gánh nổi.
- Ngươi trông coi quy củ của ngươi mà sống hết đời đi.
Khương Tuyền không quay đầu lại, dứt khoát rời khỏi nơi này.
- Càng ngày càng làm càn!
Mặt mo lão nhân căng cứng, ngồi về trên ghế.
Tám vị đệ tử đều cung kính đứng ở phía dưới, ai cũng không nói chuyện, cũng không ai rời đi.
Bọn hắn hiểu rõ tâm tình của sư muội.
Nhưng, bọn hắn cũng có thể hiểu rằng sư tôn khó xử như thế nào.
- Đều thất thần ở đó làm gì? Giữ nàng lại cho ta, giải vào thiết lao! Ngày nàng gia nhập thánh địa trở đi thì đã là thuộc về thánh địa, không thuộc về gia tộc.
Chuyện của Khương gia, Khương gia tự mình giải quyết.
Lão nhân trầm mặt hạ lệnh.
- Nếu như Khương Hồng Võ chết trong Lang Gia quốc, chỉ sợ là sư muội sẽ không tha thứ cho ngài.
Một vị nữ đệ tử dùng thanh âm rất nhỏ nói nhỏ.
- Khương Hồng Võ không phải hài tử! Đã quyết định cứu người, sẽ chịu trách nhiệm về quyết định của mình.
Nếu như Khương gia chết rồi, oán chính hắn, oán hoàng thất Lang Gia.
Lão nhân không có tinh lực xử lý loại chuyện nhỏ nhặt này, nhiệm vụ thiết yếu của