Khương Phàm bôi Ngọc Ngưng Giao trên mặt, thay đổi bộ dáng, dưới chân đệm lên khối gỗ, tăng thêm chiều cao, ngay cả bên trong y phục đều lấp thêm đồ vật, chợt nhìn tựa như một nam tử trung niên.
Hắn không đành lòng đi xem thảm kịch ở pháp trường, cũng không dám lập tức rút, để tránh bị người khác tiếp cận.
- Tam hoàng tử...!Bất kính với hoàng thất là trách nhiệm của Khương gia.
Bọn hắn, tội gì lại phải chịu như thế? Trong mắt ngươi, Bạch Hổ quan đến cùng tính là gì? Mười ba vạn tướng sĩ Bạch Hổ quan, trong mắt ngươi lại là cái gì?
Trong lòng Khương Phàm đầy ngập lửa giận, gắt gao nắm chặt hai tay đang run rẩy lấy.
Vì dẫn dụ Khương gia trở về, vì cái gọi là mặt mũi hoàng tử, Tam hoàng tử vậy mà lại có thể tổn hại tính mệnh trung lương như thế.
Ác độc!
Hèn hạ!
Khương Phàm thật hận không thể thể tự mình bắt Tam hoàng tử, cũng kéo tới nơi này dùng một đao chặt xuống.
- Chúng ta hình như đã gặp qua ở đâu rồi?
Sau lưng Khương Phàm đột nhiên vang lên một tiếng nói.
Trong lòng Khương Phàm căng thẳng, làm bộ không nghe thấy tiếp tục nhìn qua pháp trường.
- Mùi của ngươi...!Rất quen thuộc.
Tiêu Phượng Ngô đụng ở bên người Khương Phàm, lại ngửi ngửi mấy lần, ánh mắt sáng lên, quả nhiên là hắn.
Chu Thanh Thọ kỳ quái đánh giá Khương Phàm vài lần, lại nhìn Tiêu Phượng Ngô.
Người kia là ai?
- Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết.
Đừng lo lắng, ta không có ác ý, cũng sẽ không hèn hạ như vậy.
Tiêu Phượng Ngô không có lập tức nói ra, cũng làm bộ không quen biết nhìn qua phía trước.
- Người của võ viện cũng tới?
Khương Phàm nghe được âm thanh nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác.
- Lúc bắt đầu chúng ta cũng nghĩ sẽ bị điều đi, nhưng võ viện hình như cũng không có nhận điều lệnh.
Chu Thanh Thọ bỗng nhiên hiểu rõ người này là ai, trong lòng lập tức nhấc lên từng trận sóng lớn.
Tên quái vật này còn sống?
Thánh phẩm linh văn!
Hay là Thú linh văn!
Khương Phàm kì quái.
Làm sao lại không đến, chẳng lẽ là lo lắng Dạ An Nhiên liên luỵ võ viện?
- Những người khác đâu?
Tiêu Phượng Ngô cố nén xúc động không nhìn xung quanh.
- Không biết.
Khương Phàm đã tới được ba ngày, một mực tìm kiếm bọn người Vương gia nhưng đến hiện tại cũng không hề có phát hiện được gì cả.
- Không biết hay là không muốn nói?
Tiêu Phượng Ngô truy vấn.
- Các ngươi tại sao tới nơi này?
Khương Phàm hỏi ngược lại một câu.
- Xem náo nhiệt.
Tiêu Phượng Ngô mới vừa nói xong, Chu Thanh Thọ bên cạnh dùng sức chọc lấy hắn một cái.
- Náo nhiệt sao?
Khương Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Tiêu Phượng Ngô nhún nhún vai, không nói thêm lời.
Trên hình dài, Yến Khinh Vũ hư nhược ngẩng đầu, xuyên qua tóc dài xốc xếch, nhìn xem đám người hỗn loạn bên ngoài.
Nàng giống như cảm nhận được một ánh mắt không giống với những ánh mắt khác.
Giống như...!Hắn đã tới...!
Thế nhưng, xem đi xem lại, tất cả đều là những khuôn mặt lạ lẫm lại lạnh lùng.
Yến Khinh Vũ đắng chát cười một tiếng, từ từ cúi đầu.
Ảo giác?
Chờ đợi?
Hắn...!Còn sống không?
Một giờ dài dằng dặc nhưng lại ngắn ngủi, Tống Thiên Hùng đúng giờ lại rảo bước tiến lên lôi tràng.
- Một giờ đã qua.
Lần này xem ai không may.
Tống Thiên Hùng tùy tiện vung ra một giọt máu tươi, vẩy vào trên thân một lão nhân.
Đệ tử Cửu Tiêu cung lập tức thoát ra ngoài, không để ý hình đài đang phẫn nộ cùng chửi mắng, thô lỗ lôi lão nhân ra.
- Giết!!
Tống Thiên Hùng nói một tiếng sát lệnh, đầu người rơi xuống đất.
- Một giờ đã qua.
- Giết!!
...!
- Một giờ đã qua.
Lại giết!!
Trận chém đầu tàn nhẫn đã oanh động thành Khôi Binh, cũng k1ch thích mọi người từ bốn phương tám hướng hội tụ tới.
Bên trong pháp trường tức giận gào thét cùng bên ngoài oanh động náo nhiệt, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Các cường giả hoàng gia bên trên tháp quan sát