- Đáng đời, ba năm đều không có dám nói một câu thích người ta.
Tiêu Phượng Ngô hừ một tiếng, bên trong ánh mắt sáng ngời lại lóe ra mấy đạo quang mang lạ thường.
- Thứ mỹ hảo không cần thiết nhất định phải chiếm được.
Bản công tử thích từ từ thưởng thức, yên lặng phẩm vị.
Ngươi đây gọi là huyễn tưởng, là ý...!
- Ngươi câm miệng cho ta! Đi thôi! Chuyện kết thúc rồi, chúng ta nên trở về võ viện.
Chu Thanh Thọ đến xem trò hay, vở kịch này cũng xác thực đặc sắc, kết cục còn rất hoàn mỹ.
Tiêu Phượng Ngô đột nhiên hỏi một câu.
- Cầm thú, ước mơ của ngươi là cái gì?
Ước mơ?
Hai chữ tốt đẹp như vậy, từ trong miệng tên khốn này nói ra mới lạ làm sao.
Chu Thanh Thọ trợn trắng mắt:
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Ước mơ!
- Tiếp nhận phụ thân, trở thành thành chủ Cẩm Thành.
- Còn gì nữa không?
- Giải cứu ngàn vạn thiếu nữ.
- Nói tiếng người.
- Cưới lão bà, cưới rất nhiều rất nhiều lão bà.
- Ừm, phù hợp hình tượng mặt người dạ thú này của ngươi.
Tiêu Phượng Ngô đứng người lên, nhìn qua hoang dã mênh mông.
- Ta muốn đi La Phù sơn mạch.
Ta đã quyết định rồi.
- Ngươi trước đó cũng không biết đến La Phù! Ta đã nói ngươi đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
Đừng lề mề, đi về võ viện, cố gắng tu luyện thôi, nói không chừng tương lai có thể làm Đại trưởng lão.
Chu Thanh Thọ quay đầu vừa muốn rời khỏi, Tiêu Phượng Ngô đánh mạnh một quyền, đánh vào trên gáy Chu Thanh Thọ.
Chu Thanh Thọ nhoáng một cái, con mắt trắng dã liền ngã xuống đất.
Tiêu Phượng Ngô bắt lấy cổ chân Chu Thanh Thọ, thô lỗ vung qua trên vai.
- Lão tử đã sớm muốn rời khỏi Thương Châu.
Nơi rách nát này quá loạn.
La Phù sơn mạch hẳn là tốt chỗ để đi.
Nam tử phải có chí hướng lớn.
Cái gì thành chủ, trưởng lão, thật không có ý tứ.
Tiêu Phượng Ngô đưa tay quất vào trên mông tròn vo của hắn, thả người nhảy xuống nóc nhà.
- Hai huynh đệ chúng ta tìm Khương Phàm đi.
Để hắn tìm cho ngươi một tiểu cô nương xinh đẹp ở La Phù!
Bọn người Khương Hồng Võ ban ngày nghỉ đêm đi, một đường rong ruổi, sau hai ngày đã vọt vào phạm vi Tây Cương.
Khương Phàm muốn chuyển toàn bộ bọn người vào thanh đồng tiểu tháp, nhưng cũng có thể là cảnh giới bọn hắn quá cao, năng lượng quá mạnh, đưa vào không được mấy người thì thanh đồng tiểu tháp đã bắt đầu lắc lư kịch liệt, nở rộ ánh sáng cường thịnh.
Cảnh giới Khương Phàm có hạn, ép không được nó, chỉ có thể đưa bọn người Khương Hồng Võ ra ngoài.
- Khương vương gia, mọi người có chỗ khác để đi không? Nếu như không để ý, có thể đến Thiên Sư tông chúng ta ở tạm một thời gian.
Cho đến lúc này Dạ Thiên Lan mới tìm được cơ hội đưa ra lời mời.
Trước đó chỉ là nghe nói qua Khương Hồng Võ, tới lúc gặp mặt mới hiểu được chỗ phi phàm của người này, không hổ là truyền nhân đã từng được vương chủ Bắc Cương bồi dưỡng.
Một người thiết huyết cường thế!
Khôn khéo cay độc!
Càng nặng tình trọng nghĩa!
Người này nguy hiểm, cũng tuyệt đối vô cùng đáng giá để kết giao.
Tuy nhiên, phải dùng tâm!
Khương Hồng Võ nhìn Khương Phàm bên cạnh một chút, trên khuôn mặt lãnh tuấn lộ ra mấy phần ý cười:
- Ta đã không phải là Vương gia gì nữa, trực tiếp gọi tên ta là được rồi.
Nếu như không quấy rầy, chúng ta xin đi làm phiền quý tông mấy ngày.
Mặc dù hắn muốn mang Khương Phàm đi Vô Hồi thánh địa, nhưng cũng không tùy tiện cự tuyệt.
Hắn nhìn ra được, Dạ Thiên Lan này hẳn có mục đích gì, nếu không chỉ dựa vào Thánh linh văn của Khương Phàm cũng không đến mức để hắn mạo hiểm lớn, còn mang