Khương Phàm mang theo Yến Khinh Vũ đi vào sơn lâm, một bên luận bàn, một bên tìm kiếm mãnh cầm hỏa diễm.
Tuy nhiên, Khương Phàm cố ý tăng ‘năng lực sinh tồn’ của Yến Khinh Vũ lên, ra tay vừa nặng vừa tàn nhẫn, không lưu tình chút nào.
Đánh qua đánh lại, đánh đến nỗi Yến Khinh Vũ lên cơn tức giận!
Luận bàn tu luyện thật tốt rất nhanh đã đổi cảm giác.
Yến Khinh Vũ truy sát Khương Phàm khắp núi đồi.
Khương Phàm thỉnh thoảng xuất hiện đánh đập nàng một trận, sau đó lại thoát ra ngoài.
- Nơi này là La Phù! Mạnh được yếu thua! Kẻ thù mà chúng ta đối mặt lại tàn nhẫn vô tình, sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đưa chúng ta vào chỗ chết! Cô phải thay đổi ngươi phương thức chiến đấu! Nơi này, không phải diễn võ trường!
Khương Phàm thế như mãnh hổ, cuồng dã công kích bức lui Yến Khinh Vũ.
- Cuồng Phong Trảm!
Yến Khinh Vũ không đợi ổn định thân thể đã k1ch thích cuồng phong, theo lợi kiếm đánh ra, tạo ra hơn mười đạo phong nhận màu xanh, trảm xuống hỗn loạn.
- Rất nhanh, nhưng không đủ ổn.
Khương Phàm lăng không bay lên, tuỳ tiện tránh khỏi phong nhận.
Vừa rơi xuống đất, trong chốc lát, toàn thân như liệp ưng giương cánh hạ xuống, trong nháy mắt đã bạo khởi, liên tiếp đánh ra ba cỗ liệt diễm, kim quang cuồn cuộn, cuốn về phía Yến Khinh Vũ.
- Xem thường ai vậy, dùng Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền của ngươi.
Yến Khinh Vũ tức giận, phong văn trên trán nở rộ ánh sáng màu xanh, khí chất cả người đều trở nên thanh linh phiêu dật, như Tinh Linh cao ngạo.
Một cỗ cuồng phong cực kỳ mãnh liệt gào thét mà lên, hình thành phong tường ở xung quanh, cường thế kháng trụ tam trọng liệt diễm liên tiếp, cuốn về phía không trung.
- Lại đến!
Yến Khinh Vũ vừa phản kích, đang muốn tìm kiếm Khương Phàm.
Một tiếng rít đột nhiên từ phía sau truyền đến.
- Cản không tệ, nhưng người nào sẽ ở phía trước chờ cô? Đồ đần sao!
Khương Phàm lao tới trong nháy mắt, một tay bóp lấy cổ Yến Khinh Vũ, mang theo nàng vọt mạnh về phía trước, hung hăng nện xuống đất.
- Khương Phàm!!
Yến Khinh Vũ tóc tai bù xù nhảy người lên , tức giận thét to.
Khương Phàm lần nữa biến mất trong rừng rậm, không còn bóng dáng.
- Ta là nữ hài tử.
Yến Khinh Vũ tức đến sắp khóc, không thể nhẹ nhàng một chút à.
Các nam hài nữ hài khác cùng tu luyện đều như thế sao?
Ta đây là cái gì!
- Đồ đần! Đồ đần!!
Yến Khinh Vũ nhìn y phục rách rưới của mình, tức giận đến dậm chân, uổng công nàng hôm nay ăn mặc tỉ mỉ.
- U, đây là cô nương nhà ai lại bị ném ở nơi này?
Một công tử tuấn tú từ trong rừng đi tới, phía sau còn đi theo một đám thanh niên nam nữ.
Bọn hắn hất lên đấu bồng màu đen, phía sau khảm hai chữ Xích Tiêu.
Yến Khinh Vũ không để ý bọn hắn, đứng dậy muốn rời khỏi.
Vị công tử tuấn tiếu kia ra hiệu một ánh mắt, người đứng phía sau lập tức vây lại.
- Tự giới thiệu mình một chút, ta là đệ tử Xích Tiêu tông, Hoa Vị Lạc.
Vị cô nương này rất lạ mắt, ngươi không phải người La Phù?
Công tử tuấn tiếu cười nhẹ nhàng, đi tới trước mặt Yến Khinh Vũ.
Hắn mặt trắng da xinh, ngũ quan đẹp đẽ, giống như nữ tử mỹ lệ, chỉ là con mắt lại dài nhỏ, ánh mắt nóng bỏng, phảng phất có thể nhìn thấu y phục người khác, để cho người ta rất không được tự nhiên.
- Hoa Vị Lạc?
Yến Khinh Vũ chịu không được ánh mắt của hắn.
- Chính là tại hạ.
Công tử tuấn tiếu có chút ngẩng đầu, dáng tươi cười sâu hơn.
- Cái tên gì thế.
- Ngươi chưa từng nghe qua? Xem ra ngươi quả thật không phải người La