Nam tử khác mặt mũi tràn đầy dữ tợn giết tới lại bởi vì lôi triều đột nhiên nổ tung không thể không dừng lại, con mắt tránh né qua một bên.
Nhưng ngay trong chớp mắt, trong lôi triều đột nhiên đánh ra một đạo Ô Cương Tiễn đánh thẳng tới hắn.
Không đợi nam tử kia kịp phản ứng, chỉ nghe phù một tiếng, yết hầu tê rần, thân thể đều bị một cỗ lực lượng trùng kϊƈɦ cường đại đánh lui lại hai bước, ngay sau đó huyết thủy mãnh liệt tuôn ra, nhuộm đỏ cả y phục.
Một loạt kịch biến xảy ra trong vòng khoảng mấy giây ngắn ngủi đã kết thúc.
Không chỉ có hai nam tử này không có kịp phản ứng, ngay cả Yến Khinh Vũ nơi xa xa kia đều mở to hai mắt mà nhìn.
- Cô...!Cô...
Khi lôi triều tản ra, nam tử bị xuyên thủng cổ kia khó có thể tin nhìn thiếu niên máu thịt be bét phía trước.
Hắn lảo đảo mấy bước, ngửa mặt ngã xuống đất, miệng há to, máu chảy ồ ạt.
Hắn không nghĩ tới mình trốn khỏi họa diệt môn, lại chết trêи tay một tiểu tử thế này.
Hồ Dương cũng lảo đảo quỳ trêи mặt đất, vừa rồi chỉ muốn điều động khí huyết để trước khi chết phản kϊƈɦ lại thì bị lôi triều bức lui, cỗ ác khí trong lòng đã mất, khí lực cả người giống như vỡ đê mà tiêu tán mất.
- Ngươi...!Ngươi...
Hồ Dương kịch liệt thở d0c, gắt gao nắm lấy trọng đao bên cạnh, hai mắt đỏ hồng nhìn qua thiếu niên trước mặt.
Khương Phàm máu me khắp người đứng ở nơi đó, cơ hồ nhìn không ra bộ dáng, miệng vết thương đều bốc lên khói cháy khét, nhưng hai mắt lại sáng ngời dị thường như rắn độc theo dõi hắn.
- Nữ nhân kia không có nhắc nhở các ngươi, không nên coi thường ta à?
- Ngươi...
Hồ Dương lung lay mấy lần, trùng điệp nằm rạp trêи mặt đất, hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Bọn hắn rõ ràng rất cảnh giác, nhưng lại không nghĩ tới thiếu niên mười mấy tuổi này khôn khéo cay độc, trầm ổn lại tàn nhẫn như thế.
Yến Khinh Vũ cũng bị một màn này làm chấn kinh.
Đổi thành người khác, khẳng định chỉ lo chạy trốn, Khương Phàm lại dám trực diện chống lại địch nhân cường đại, còn không thể tưởng tượng nổi là hắn sẽ liên tiếp đánh giết.
Cái này cần tỉnh táo đến cỡ nào, lại cần bao nhiêu lần lịch luyện sinh tử mới có được.
Nhất là khi đứng trong lôi triều phản kϊƈɦ, nàng không biết nên khen một tiếng đặc sắc hay là nên nói một tiếng hung tàn.
Sau khi Khương Phàm xác định hai người đều đã chết mới phát ra tiếng than nhẹ thống khổ, hắn đau đớn đứng cứng ngắc ở nơi đó, lại qua một hồi mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
xuất ra đan dược lấy được từ chỗ Tiêu Khuê, lấy mấy khỏa chữa thương ăn vào.
- Không cần khẩn trương, những tên truy binh khác hẳn là đã đi đến các cứ điểm khác.
- Ừm.
Yến Khinh Vũ nhẹ gật đầu, ánh mắt lại hiện ra phức tạp.
Cũng không lâu lắm, tiếng chuông trầm muộn vang lên quanh quẩn Đại Hoang nhắc nhở đám người đang tản mát ở các nơi rừng rậm cần phải trở về.
Khương Phàm chịu đựng đau nhức kịch liệt đi đến bên cạnh Yến Khinh Vũ, đỡ nàng dậy.
- Cùng đi đi, ta không vác nổi cô nữa.
Trước lúc trời tối, bọn hắn dắt dìu nhau về tới cứ điểm.
Khương Phàm từ chối nhã nhặn lời thỉnh cầu của Yến Khinh Vũ dẫn hắn về Yến phủ, kéo lấy thân thể đẫm máu về sơn cốc.
Mặc dù thương thế nhìn rất nghiêm trọng nhưng cũng may đều là một chút vết thương ngoài da, không có thương tổn đến xương cốt.
Khương Uyển Nhi đang ở bên trong chờ hắn trở về, nhưng Khương Phàm không có vội vã đi vào, trốn ở một nơi vắng vẻ, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh.
Chỉ sau chốc lát trong núi rừng, tinh khí cỏ cây cùng Hỏa nguyên lực liên tục không ngừng hội tụ tới.
Sau khi trải qua Đại Diệu Thiên Kinh cô đọng, tinh khí cỏ cây hóa thành khí tức sinh mệnh tiến vào mạch máu, Hỏa nguyên lực biến thành linh khí tiến