- Ngươi là ai?
Thị vệ ngoài cửa phủ nhàn nhạt liếc mắt thiếu niên tuổi không lớn này.
- Liền nói con của cố nhân, có việc xin gặp.
Khương Phàm khách khí nói.
Thị vệ cũng rất không khách khí hừ một tiếng:
- Gia chủ của chúng ta nhiều cố nhân lắm, ngươi nói là vị nào cố nhân?
Khương Phàm đưa cho hai người mỗi người một viên tinh thạch thượng phẩm.
- Làm phiền hai vị.
Hai mắt hai người tỏa sáng, tiểu gia hỏa này đủ hào khí đó.
- Cùng ta đi vào.
Thị vệ bên trái đưa Khương Phàm vào cửa phủ, dẫn đến trong thiên phòng.
Nơi này đã tụ tập nhiều loại người, tốp năm tốp ba ngồi cùng một chỗ, tùy ý trò chuyện.
- Đây đều là Cố nhân.
Chờ ở đây đi.
- Tam công tử rảnh rỗi liền sẽ tới, có chuyện gì có thể trực tiếp nói với hắn.
Sau khi thị vệ đưa Khương Phàm vào cũng liền rời khỏi nơi này.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, nhưng vẫn tìm nơi ngồi xuống.
- Tiểu gia hỏa, ngươi tới gặp ai?
Một người nam tử trung niên nhìn hắn vài lần, chỉ là hài tử.
- Nạp Lan gia chủ.
- Ha ha...!
Nam tử cười, những người khác liên tiếp nhìn qua, cũng đều lộ ra ý cười.
Nhưng tất cả đều là chế giễu!
Nạp Lan gia chủ há là ai cũng có thể gặp.
Người ta là một trong những người đứng đầu hai đại thương hội Tây Cương.
- Vậy chúc ngươi may mắn.
Nam tử lắc đầu, không để ý đến hắn nữa.
Chỉ sau chốc lát, một thiếu niên ngồi lên xe lăn bị đẩy đến.
Chính là Nạp Lan Thanh Cảnh.
Bầu không khí trước đó còn rất nặng nề ngột ngạt đã lập tức náo nhiệt lên, mọi người tranh nhau chen lấn nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi cùng thiếu niên trên xe lăn, hy vọng có thể cầu kiến gia chủ Nạp Lan gia.
Đây chính là chuyện mỗi ngày Nạp Lan Thanh Cảnh cần phải làm.
Tại trong phòng khách này, người tiếp kiến đến từ trời nam biển bắc.
Hiểu rõ điều bọn hắn cầu mong, phán đoán mục đích của bọn hắn.
Bình thường những chuyện nhỏ đều chính hắn xử lý, chuyện đặc thù hắn sẽ chuyển giao cho người phụ trách tương ứng trong tộc xử lý.
Là Tam công tử trực hệ Nạp Lan gia tộc, làm chuyện như vậy xác thực thật đáng buồn.
Nhưng ai cũng biết hắn ngay cả linh văn cũng đều không có thức tỉnh, chỉ là một phế nhân.
Nếu như không phải có thân phận gia tộc đè lấy, hắn khả năng ngay cả tư cách còn sống cũng không có.
- Mọi người ổn định, từng bước từng bước tới.
Nạp Lan Thanh Cảnh mỉm cười đưa tay, ngay tại lúc này, trong lòng của hắn hơi động một chút, nghiêng đầu nhìn về hướng trong góc.
Không khí náo nhiệt nhanh chóng an tĩnh lại, cũng đều quay đầu nhìn sang.
Khương Phàm đàng hoàng ngồi ở phía sau, chuẩn bị các kiểu đi mời gặp, không nghĩ tới Tam công tử kia lại chủ động nhìn tới.
- Vị tiểu công tử này, ngươi muốn tới gặp ai?
Khuôn mặt Nạp Lan Thanh Cảnh có chút động, tập trung vào Khương Phàm.
- Xin gặp Nạp Lan gia chủ.
Khương Phàm đứng dậy đi tới.
- Ngươi là...!
- Con của cố nhân.
Nạp Lan Thanh Cảnh nhìn chằm chằm Khương Phàm, chuyển động xe lăn.
- Mời!
- Xin mời??
Rất nhiều người trong điện suýt chút cắn đầu lưỡi, từng người đều trợn to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
Cái quái gì, xin mời?
Khương Phàm kinh ngạc nhìn thiếu niên ngồi trên xe lăn này, thống khoái như vậy?
- Các vị chờ một lát.
Nạp Lan Thanh Cảnh di chuyển xe lăn, đi đến nội thất.
Khương Phàm hơi do dự, cũng đi theo đi đến.
Nạp Lan Thanh Cảnh nhìn thiếu niên trước mặt thật sâu, nhàn nhạt cười khẽ:
- Thánh văn, Khương Phàm!
- Làm sao ngươi có thể nhận ra ta?
Khương Phàm rõ ràng mang theo Ngọc Ngưng Giao, che đi bộ dáng.
- Ta mặc dù không có linh văn, nhưng ta có trực giác rất mạnh.
Nạp Lan Thanh Cảnh nhàn nhạt cười khẽ, bên trong ánh mắt sáng ngời nổi lên từng vệt gợn sóng lăn tăn.
- Coi chừng!!
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
- Ngươi đang làm