- Khương Phàm là con nuôi của Khương Vương, vẫn luôn không ở trong Khương Vương phủ, chuyện này trong thành Bạch Hổ cũng không phải bí mật gì.
Nhưng cảm giác tồn tại trước đó về hắn quá thấp, không có người nào lưu ý hắn cụ thể ở đâu.
Bọn hắn sáng sớm hôm nay đã cẩn thận đi điều tra về Khương Phàm, chỉ là không nghĩ tới trong núi rừng vậy mà có bày mê trận.
Đây là Khương Vương phủ đặc biệt bố trí cho hắn sao?
- Có phải ngươi có gì đó giấu diếm chúng ta hay không? Hắn lúc ấy phản kϊƈɦ như thế nào?
Một tên tráng hán bỗng nhiên quay đầu chất vấn nữ tử mặt mày hốc hác.
Càng điều tra, càng cảm giác tiểu tử này không đơn giản.
Hắn cũng thực sự không nghĩ ra một tiểu hài làm thế nào lại có thể liên tiếp gi3t ch3t môn đồ Sinh Tử môn của bọn hắn.
- Ta đã nói rồi, hắn có thể kéo mở Ô Cương Cung.
Loại vũ khí hạng nặng Ô Cương Cung kia có lực sát thương vô cùng mạnh, nếu như sử dụng thoả đáng, đừng nói ta hay ngươi, ngay cả đội trưởng cũng đều có thể bị uy hϊế͙p͙.
Nữ nhân kia tức giận, nàng đã giải thích năm lần.
- Coi như có thể kéo mở Ô Cương Cung, cũng không có khả năng liên tiếp gi3t ch3t bốn người huynh đệ của chúng ta.
Những môn đồ khác đến bây giờ cũng vẫn không thể tiếp nhận được cái chết của bọn người Hồ Dương.
Người của Sinh Tử môn bọn hắn, ai không phải ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao thân kinh bách chiến, coi như bị đánh lén đều có thể tránh đi nhưng làm sao có thể dễ dàng như vậy liền chết.
- Không được ầm ĩ.
Mặc kệ hắn có đặc thù gì, có bí mật gì, chọc đến Sinh Tử môn chúng ta thì phải chết!
Hoàng Hùng không nghĩ ra một tiểu tử sẽ có năng lực lớn như vậy, nhưng nếu phát sinh, hắn nhất định phải cho những môn đồ phía dưới một cái công đạo.
- Đội trưởng, muốn báo với Tiêu Thắng Dũng hay không, dù sao Tiêu Khuê cũng đã chết rồi.
- Không cần nóng nảy, chờ chúng ta bắt thằng nhãi con này, cùng một chỗ đưa qua.
- Thời gian dài mà Tiêu Khuê không trở về nhà, có thể hay không...
- Hắn thường xuyên lưu luyến nơi bướm hoa, mười ngày tám ngày không trở về nhà đều bình thường.
- Cần báo cho các phân đội khác không?
Nữ nhân mặt mày hốc hác hỏi.
- Ngươi nói cần không, chỉ một tiểu hài tử mà làm to chuyện? Chính chúng ta xử lý không được sao?
Hoàng Hùng lườm nàng một cái, cái này đã đủ mất mặt, phân đội khác biết được còn không biết sẽ chế giễu thế nào.
- Bây giờ chúng ta làm sao đây, tiếp tục đi vào tìm kiếm?
- Chúng ta chờ trong thành Bạch Hổ, ta cũng không tin hắn không vào Đại Hoang.
Nếu như không phải Sinh Tử môn bọn hắn không tiện bại lộ, càng không thể gây phiền toái cho Khương Vương phủ, Hoàng Hùng thật muốn trực tiếp đạp bằng mảnh rừng núi này, móc tên tiểu tử kia ra.
…
Khương Phàm trở lại sơn cốc, đem Hổ Văn Thảo và sáu bình linh dịch ra, bày toàn bộ ra ở trước mặt.
Tiếp tục tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Hai ngày sau!
Rống!!
Hổ khiếu vang vọng rung động sơn cốc.
Ngọn lửa màu vàng óng từ cánh tay phải Khương Phàm phát ra, cuồng dã xoay tròn, hội tụ thành một đầu hổ uy nghiêm, kéo theo liệt diễm mênh ʍôиɠ đánh tới ngọn núi bên ngoài mười mét, tiếng vang ầm ầm sụp ra hố sâu gần mười mét.
Trêи cánh tay phải tráng kiện của Khương Phàm lóe ra đường vân màu vàng kim nhàn nhạt, là kinh mạch phát sáng chiếu ánh ra mạch máu hình thành vết tích, nhìn rất thần bí lại cứng rắn.
- Linh Anh cảnh đệ lục trọng!
Khương Phàm thở ra một hơi, trêи mặt hiện ra vẻ tươi cười.
Tiêu hao sáu bình linh dịch, ăn xong tất cả Hổ Văn Thảo, cuối cùng đem Hổ Khiếu Quyền đánh ra thế công càng hung mãnh.
Không chỉ là đầu hổ, còn kéo theo liệt diễm mênh ʍôиɠ, cảnh giới cũng theo tăng lên tới đệ lục trọng.
Khương Phàm cẩn thận cảm thụ được thân thể đang biến hóa, khí hải