Ánh mắt tên nam tử bỗng nhiên lạnh lẽo, rất nhiều thị vệ sau lưng đều kích hoạt linh văn, giằng co với bọn người Lữ Lương Nhân.
- Vi Thừa Long?
Nạp Lan Thanh Lạc lạnh mặt xuống, tên hỗn đản này tại sao lại tới đây.
Khương Phàm quan sát tỉ mỉ mắt nam tử này, rất giống Vi Thừa Hồng, tuy nhiên khí thế mạnh hơn, đáy mắt lấp lóe tinh mang, mang theo cỗ tà tính.
Đây chính là ca ca cùng cha khác mẹ của tên Vi Thừa Hồng mà Lục Tử Ngâm nhắc đến sao?
- Nạp Lan gia đã đính hôn cùng Vi gia chúng ta.
Nếu như đệ đệ ta không thể đi, ngươi liền phải gả cho ta.
Chúng ta bây giờ có quan hệ hôn ước, tới tới tới, nhanh cho ta ôm một cái.
Vi Thừa Long lại tiến về phía Nạp Lan Thanh Lạc.
- Lui ra!
Thị vệ Nạp Lan gia vây quanh Nạp Lan Thanh Lạc.
- Bọn cẩu nô tài các ngươi, chờ nàng đến ta Vi gia, các ngươi làm của hồi môn tùy hành, cũng đã thành chó của Vi gia ta.
Ta, chính là chủ tử tương lai của các ngươi.
Ta cho các ngươi một cơ hội, lập tức lui ra, nếu không đến lúc đó đừng trách ta đem các ngươi đánh thành chó chết.
Vi Thừa Long mang theo khí thế hung ác, hôm nay cũng xác thực đã mang theo lửa giận tới đây.
Tiểu nương tử chưa qua cửa lẳng lơ không biết tốt xấu này lại thiến đệ đệ của hắn.
Chuyện bê bối huyên náo này để Vi gia bọn hắn nhận hết nhục nhã.
- Vi Thừa Long, ta và Vi gia các ngươi không có bất kỳ hôn ước gì, chớ tự tìm phiền toái cho mình.
Nạp Lan Thanh Lạc tức giận, mấy tên khốn kiếp này quá đáng khinh người, xem nàng như cái gì, xem Nạp Lan gia các nàng là cái gì.
- Huynh trưởng ngươi đã đem ngươi gả cho Vi gia.
Ngươi chính là người của Vi gia.
Lập tức cút ra đây cho ta, quỳ gối trước mặt ta gọi phu quân.
Nếu không, chờ ngươi gả đi, ta sẽ hành hạ ngươi cả ngày lẫn đêm sống không bằng chết.
Vi Thừa Long không còn Trêu chọc nàng nữa, hắn đã lộ ra hung tướng.
Hôm nay, chính là đến nhục nhã tiện nhân này.
Hắn muốn để tiểu tiện nhân tự cao cao quý này trở thành trò cười cho toàn thành.
- Nơi này là thành Hoàng Phủ, ngươi là người được tuyển chọn làm thừa kế của Thiên Hoa hội, đừng đem mình làm cho giống như là một con chó dại.
Nạp Lan Thanh Lạc quát tháo.
- Ta là chó dại?
Vi Thừa Long dữ tợn cười một tiếng:
- Vậy ngươi chính là một con chó cái!
- Vi Thừa Long! Ngươi hỗn đản!
- Gọi ta phu quân! Nhanh lên, ta muốn nghe!
- Không biết xấu hổ!
- Lão tử còn có càng không biết xấu hổ hơn nữa kia.
Vi Thừa Long xé rách lấy thị vệ Nạp Lan gia, liền muốn xông vào chỗ Nạp Lan Thanh Lạc.
Hắn muốn đoạt sống!
Dù sao thị vệ Nạp Lan gia cũng không dám đả thương đến hắn!
Nếu không, hắn càng có cớ bắt bọn họ.
- Lui ra!
- Chớ gây phiền toái cho mình.
Vi công tử, đừng cho mặt lại không biết xấu hổ.
Bọn thị vệ Nạp Lan gia xác thực không dám đả thương vị Nhị công tử Vi gia này, chỉ có thể kiên trì xô đẩy.
Vi Thừa Long không quan tâm.
Thị vệ Vi gia cũng rất nhanh đã động tay động chân, xâu xé lẫn nhau, mở đường cho bọn hắn công tử.
Tình huống lại một lần nữa mất khống chế.
Bên trong đại hội Đan Tông rất nhiều người đều nghe được ồn ào, bọn hắn đi tới hiếu kỳ vây xem.
- Đang làm gì vậy?
- Đánh nhau rồi!!
- Ai dám tiến lên một bước, giết!!
Khương Phàm nhìn không được, quát lớn một tiếng.
Bọn thị vệ những thương hội này đều như thế yếu đuối à.
Xô đẩy cái rắm, gào to cái rắm.
Đánh nhau!
Người hai bên thương hội đồng loạt nhìn về phía Khương Phàm.
- Không hiểu?? Hay là không biết??
Khương Phàm nhíu mày nhìn bọn hắn, đột nhiên khởi xướng công kích, liệt diễm bạo