Một cỗ cương khí mênh mông lao ra, mãnh liệt nhấc lên ở xung quanh hắn ngưng tụ thành một con đại ngạc (cá sấu) màu đen cực lớn đến kinh người.
Răng nanh sắt nhọn, hung hãn dữ tợn, khí tức hùng hồn cuồn cuộn trên phố dài.
Bọn thị vệ hoàng thất cảm nhận được áp lực đến ngạt thở.
Da thịt toàn thân Quan Hoa Vinh cũng bắt đầu căng cứng, biến thành áo giáp da cá sấu, vừa xấu xí lại khủng bố.
- Tất cả đề phòng, có mai phục!!
Một vị trưởng lão Kỳ Thiên điện đột nhiên hét lên.
Tại cuối con phố dài phía sau bọn họ cũng xuất hiện hai thân ảnh khoẻ mạnh.
Một người cao lớn uy mãnh, thân cao gần hai mét, bộ ngực rộng rãi, một tay khiêng côn sắt nặng nề, khí tức dũng mãnh tràn ngập.
Một người thì mặt mũi đầy vết sẹo, dữ tợn buông thả, da thịt đen kịt, hiện ra hắc thiết giống như hàn quang, một tay đang kéo trọng đao dài ba mét rộng nửa mét, lưỡi đao tuỳ tiện cắt mặt đất ra.
- Điện hạ, coi chừng, có mai phục.
Thị vệ hoàng thất hai bên xe vua nhắc nhở Đại điện hạ.
Đại hoàng tử bên trong xe vua cũng không có sợ sệt gì, ngược lại là lộ ra một nụ cười cổ quái.
- Đến hay lắm!!
- Điện hạ, ta đi ra xem một chút?
Đinh Linh Lung đứng dậy, rất hiếu hỳ muốn biết là người nào dám đến nơi này chặn đường đội xe của Đại hoàng tử.
- Ngồi xuống! Bồi tiếp ta chơi đùa!
Đại hoàng tử liếc mắt nhìn Tịch Nhan bên cạnh, hắn cũng muốn xem xem con quỷ nhỏ này có thể chơi ra dạng hoa chiêu gì.
- Điện hạ, nếu không ta gọi bọn người Sử Uyên đến?
Khương Phàm cố ý liếc mắt nhìn Hình Luyện.
- Dám ở thành Hoàng Phủ chặn đường đội xe, kẻ địch hẳn là đã có chuẩn bị, bọn người Sử Uyên chỉ là Linh Nguyên cảnh sơ kỳ, chẳng may có chuyện gì ngoài ý muốn, Kỳ Thiên điện sẽ có lời oán giận.
Mặc dù ngài đã có chúng ta, nhưng bây giờ là cần Kỳ Thiên điện duy trì, mời họ đến đi.
Đại hoàng tử hài lòng nhẹ gật đầu, hắn lại đánh giá tiểu gia hỏa này cao chút.
Sở Uyên, Lục Tử Ngâm liên tiếp leo lên xe vua.
Lục Tử Ngâm rất khách khí với Đại hoàng tử, hắn thi lễ một cái rồi ngồi xuống bên cạnh.
Sở Uyên thì lại yên lặng ngồi xuống.
Mặc dù hắn vẫn cứ canh cánh trong lòng đối với chuyện của Đinh Linh Lung nhưng bên ngoài nguy hiểm, phải nhịn một chút.
Đại hoàng tử nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch, hưởng thụ không khí khẩn trương này, cũng chờ đợi Tịch Dao tự chui đầu vào lưới.
- Một đám ngu xuẩn! Có biết đây là xe của ai hay không? Cho các ngươi một cơ hội, quỳ xuống, cầu xin tha thứ! Nếu không…
Song Đầu Kim Sư dưới thân Quan Hoa Vinh rên rỉ một tiếng, sau đó lại nằm rạp trên mặt đất, hắn dùng sức nhảy lên cao rồi rơi xuống ba mươi mét bên ngoài.
Răng rắc...!
Một âm thanh hài cốt đứt gãy quái dị từ tứ chi đến xương cổ, từ nội tạng đến da thịt, kịch liệt thay đổi ngạnh sinh biến thành một con cá sấu màu đen.
Cái gọi là Linh Hồn cảnh chính là hồn phách và linh nguyên dung hợp toàn diện, có thể khống chế linh văn tốt hơn.
Kiếm linh văn, linh hồn hóa kiếm.
Thú linh văn, linh hồn hóa thú.
Quan Hoa Vinh biến thành cá sấu màu đen cao đến năm mét, toàn thân hất lên áo giáp màu đen, ý lạnh tràn ngập.
Móng vuốt tráng kiện sắc nhọn, cái đuôi che kín gai nhọn, cùng cương khí xung quanh chiếu rọi lẫn nhau biến thành cự ngạc (cá sấu to lớn).
Trông rất rung động lòng người.
Rống!!
Quan Hoa Vinh rít lên một tiếng với nam tử trên con phố dài đối diện.
Thanh triều (*) cuồn cuộn như sóng triều cuốn qua phố dài.
[* Giống như thủy triều, hỏa triều, thanh là âm thanh, là tiếng động]
Cửa lớn tửu lâu, lữ điếm hai bên vỡ vụn,