- Quan hệ vừa muốn hòa hoãn đã bị ngươi làm hỏng mất rồi.
Thật có lỗi, ta không thể tiếp tục ra sức.
Thường Lăng xoay người rời khỏi, các hộ giả Đan quốc cũng vây quanh nàng lui đến bên cạnh.
- Ngươi...!
Thái Thúc Hoành rất tức giận.
- Tịch Dao đâu?
Thường Lăng tìm tới Nạp Lan Thanh Lạc còn đang Bi thương.
- Ta không có ai là Tịch Dao cả.
Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu.
- Nạp Lan Thanh Diệu không có thả nàng ra? Hay là giấu đến dinh thự của các ngươi rồi?
Thường Lăng rất khẩn trương tình trạng cơ thể Tịch Dao, cũng khẩn trương muốn lấy viên đan dược kia.
- Ta thật không có gặp qua Tịch Dao.
Nếu như không tin, có thể đến chúng ta dinh thự đi tìm.
Nạp Lan Thanh Lạc vẫn lắc đầu.
- Chẳng lẽ...!Còn đang trên người hắn?
Thường Lăng nhìn về phía Nạp Lan Thanh Diệu đang trong vòng vây của Huyết Ngục.
- Khương Hồng Võ đã quay về Tây Cương.
Đại hoàng tử, tứ đại thánh văn, kỳ tài luyện đan của đan điện, toàn bộ đều bị bắt.
Khương Hồng Võ áp chế hoàng thất, gặp gỡ tại thành Hoàng Phủ.
Thời gian hai ba ngày ngắn ngủi, sự kiện tại thành Hoàng Phủ đã chấn động toàn bộ Tây Cương, gây nên vô số oanh động.
Số lượng lớn tông môn, thế gia, nhao nhao kinh động, cũng từ các nơi chạy tới thành Hoàng Phủ.
- Tốt thay cho một tên Khương Hồng Võ, quá độc ác.
Sau khi Nạp Lan Sóc nhận được tin tức đã kinh ngạc mà đứng lên.
Nói là đến thành Hoàng Phủ xem Khương Phàm, kết quả bắt Đại hoàng tử lại?
- Đàm phán? Hắn không mang theo người sớm trốn về La Phù, nói chuyện đàm phán gì chứ? Không đúng!! Chẳng lẽ Khương Hồng Võ là phải dùng mình làm mồi nhử, hấp dẫn lực chú ý của toàn Tây Cương, thậm chí là cả hoàng thất.
Toàn thân Nạp Lan Sóc liền nóng lên.
Đây là đang làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng, tạo cho Nạp Lan gia bọn hắn cơ hội thoát thân.
- Phụ thân, những người phụ trách đều đã đến.
Nhóm bảo vật đầu tiên đều an bài vào mật thất gia tộc, do ba trăm thị vệ tự mình đóng giữ.
Nạp Lan Thanh Cảnh chuyển xe lăn đi tới gian phòng.
- Hai ngày này ngươi vất vả rồi.
Nạp Lan Sóc vỗ nhẹ bả vai Nạp Lan Thanh Cảnh, sau đó rời khỏi thư phòng.
Nếu Khương Hồng Võ thành công kéo đi ánh mắt Tây Cương thậm chí hoàng thất, thì hắn càng có lực lượng thuyết phục đám hội trưởng phân hội này.
- Phụ thân, ta đưa người đi.
Nạp Lan Thanh Cảnh chuyển xe lăn qua.
- Không cần, ngươi đến mật thất kiểm tra những Linh Bảo kia, đem ghi chép số lượng thật tốt.
Nạp Lan Sóc đang muốn xua tay, nhưng phát giác được sau lưng có ánh sáng màu bạc đang nở rộ lên.
- Phụ thân, ta vẫn là nên cùng người đi qua đó.
Bây giờ ta vẫn còn không thể trực tiếp nhìn thấu trong lòng bọn họ, nhưng hẳn có thể phỏng đoán ra ý nghĩ chân thật của bọn hắn.
Nếu như không chê phiền phức thì cũng gọi các Trưởng thị vệ, các tổng quản tùy tùng của mỗi người vào đi.
Chuyện quan hệ đến trọng đại, cẩn thận vẫn hơn.
Trên trán Nạp Lan Thanh Cảnh dần dần hiện ra văn ấn chói mắt.
Từ không tới có, từ mông lung đến rõ ràng.
Một văn ấn đẹp đẽ như con mắt chậm rãi hiển hiện ra.
Nạp Lan Sóc bỗng nhiên quay đầu, gắt gao tiếp cận Nạp Lan Thanh Cảnh, con mắt cũng mở đến thật lớn.
- Nguyệt...!Nguyệt Nhãn...!Linh văn.
…
Thành Hoàng Phủ!
Khương Hồng Võ dẫn người leo đến hội trường đại hội Đan Tông.
Đại hoàng tử và bọn người Sở Uyên, đều bị xiềng xích buộc chặt, bị liêm đao đâm xuyên lồng ngực, mệt mỏi đứng ở nơi đó.
Bọn người Thái Thúc Hoành thì nghĩ hết các biện pháp thương lượng với Khương Hồng Võ, nhưng đều không bị nhìn tới.
Bọn hắn bày ra rất nhiều kế hoạch cứu viện, kết quả đều không thể áp dụng.
Bởi vì góc độ liêm đao vô cùng nguy hiểm, đều cận kề trái tim.
Mà hung danh Huyết Ngục sớm đã truyền khắp