- Đều kϊƈɦ hoạt linh văn, tùy thời chuẩn bị khai chiến!
- Hôm nay bất luận như thế nào đều phải lấy được long nguyên cho công tử!
Các học viên hô to, kϊƈɦ hoạt linh văn, nắm chặt vũ khí, tốc độ đề thăng lên nhiều lần.
Nhưng mà...!Sau khi bọn hắn tăng cao cảm xúc xông ra mấy ngàn mét lại liên tiếp đứng lại trong rừng cây.
Trong cánh rừng bình tĩnh phía trước thổi lên một trận cuồng phong, cây rừng mặc kệ lớn nhỏ cứ vậy mà nhanh chóng tách ra một con đường, trút xuống hướng ra hai bên, lộ ra vẻ tà dị không gì sánh được.
Từng đợt hơi thở tanh hôi đập vào mặt.
- Không tốt, có mãnh thú Đại Hoang.
Bọn người Triệu Cảnh Thiên quá sợ hãi, có thể hình thành loại cảnh tượng này cũng không phải mãnh thú phổ thông.
Nếu như không đoán sai, rất có thể là một con cự xà.
Trong truyền thuyết, rắn là loài có huyết mạch cường đại, có thể phân cỏ cây định hướng đường đi của mình.
- Có khả năng là khí tức Long nguyên hấp dẫn xà mãng! Rất có thể nó là bị long nguyên kinh động đến!
- Nhưng làm sao nó lại hướng về chúng ta nơi này?
Bọn người Triệu Cảnh Thiên liên tiếp lui về phía sau, không biết là ai kêu lên một tiếng sợ hãi, quay người chạy như bay, những người khác không do dự nữa, liên tiếp phi nước đại chạy trốn.
Sát khí mãnh liệt bộc phát sau lưng, cây cối băng liệt.
Bọn hắn quay đầu nhìn lại, xuyên thấu qua khe hở thấy được một đầu thanh xà to lớn, đoạn thân rắn đứng lên cao cao kia đã đạt tới hai ba mươi mét, vảy màu xanh lóe ra u quang dọa người, mỗi cái lân phiến đều lớn như quạt hương bồ.
Bọn người Triệu Cảnh Thiên hít vào một hơi khí lạnh, chân đều muốn mềm nhũn.
Con mắt Thanh xà giống như cối xay phát ra ánh sáng đáng sợ, răng độc trắng hếu ở giữa miệng rộng dài chừng nửa thước, lưỡi rắn màu đỏ tươi nhảy vọt ra bốn năm mét, không ngừng phụt ra hút vào, vô cùng kinh khủng.
Tại thời điểm bọn người Triệu Cảnh Thiên hốt hoảng chạy trốn, nó cũng tập trung vào bọn hắn.
Thân rắn khổng lồ bỗng nhiên cuốn một cái, liền nhào phía bọn người.
- Trốn đi!!
- Tản ra!!
Tiếng thét thê lương vang vọng rừng rậm.
Trước khi trời tối, Khương Phàm đã chạy về thành Bạch Hổ.
- Phàm ca ca, ta muốn về vương phủ nhìn.
Ta muốn để người trong vương phủ biết, trực hệ chúng ta vẫn còn ở đây.
Khí sắc Khương Uyển Nhi đã khá hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ tiều tụy khôi phục một chút huyết sắc, trong ánh mắt sáng ngời lóe ra vẻ kiên Phàm như trước kia.
- Trước khi Vương gia trở về, muội không thể trở về vương phủ.
Khương Phàm cũng không thể để Uyển Nhi trở về mạo hiểm.
- Ta không tin toàn bộ tộc lão đều ủng hộ Khương Hồng Dương, ta muốn lôi kéo những trưởng lão còn có lưu luyến đối với phụ thân, chống lại Khương Hồng Dương.
Khương Uyển Nhi mặc dù là thân nữ nhi, nhưng tính cách rất mạnh, nếu nàng đã bắt đầu khôi phục thì không muốn một mực trốn tránh như thế, nàng phải dũng cảm đứng ra.
- Không được! Tuyệt đối không được!
- Tâm tình của muội, ta có thể hiểu được, nhưng bọn hắn hung ác hơn rất nhiều so với những gì muội tưởng tượng.
Khương Phàm luôn cảm giác bọn người Khương Hồng Dương có gì đó rất quái lạ, thật giống như khẳng định Vương gia sẽ không trở về, đã không đơn thuần là tham luyến quyền lợi đơn giản như vậy.
- Ta muốn trốn ở chỗ này đến lúc nào?
- Trốn đến khi Vương gia trở về, hoặc trốn đến muội hoàn toàn khôi phục kinh mạch.
Khương Phàm nghiêm túc nhìn Khương Uyển Nhi.
- Thế nhưng...
- Không có nhưng gì cả! Muội tuyệt không thể về Khương Vương phủ!
Trong đêm khuya, Khương Phàm đi vào trong rừng rậm ngoài sơn cốc, lấy ra thú nguyên trân quý.
Ba viên thú nguyên bày ở trước mặt, từng khỏa óng ánh sáng long lanh, giống như bảo thạch.
Bọn chúng tỏa ra hào quang lộng lẫy chói mắt, mê vụ bốc lên vô cùng nồng đậm, ẩn ẩn muốn biến thành hình dáng mãnh thú.
Trong đó, khí tức long nguyên đặc biệt cường thịnh, không chỉ hóa thành hình dáng Địa Long mà còn ngẩng đầu gào thét, phát ra tiếng long ngâm