Mười ba tuổi, linh lực không tầm thường, hẳn là đệ tử thế lực nào đó.
Nhưng, tuyệt đối không phải là đệ tử thánh địa, nếu không cũng không đến mức đi một mình, càng không khả năng dễ dàng tha thứ việc bị trêu đùa như thế này.
Chỉ cần không phải thánh địa, hắn cũng không có gì phải lo lắng cả.
Hắn là bị Hương vị hấp dẫn tới, bây giờ lại càng muốn nhìn rõ ngoại hình nàng hơn.
- Ngươi không xứng! Ta nói lại lần nữa, tránh ra!
Dạ An Nhiên âm thầm kích hoạt linh lực.
- Ta không xứng? Ha ha, cô nương, chẳng lẽ cô cao quý hơn ta? Ta không xứng với nữ hài, trừ phi cô nương là đến từ thánh địa.
Không, nữ hài nhi trong thánh địa mà Lục Thanh ta tuyệt đối không xứng cũng không có mấy người.
Lục Thanh Tuyệt đứng lên, hai tay chống trên mặt bàn nhìn phía trước tìm tòi, mỉm cười nói.
- Ta không thích ra tay đánh nữ tử, cuối cùng xin cô...!tháo mạng che mặt xuống.
- Ta buồn nôn nhất chính là loại này con em thế gia các ngươi đây.
Tự cho là đúng! Cuồng ngạo tự đại! Lại hiếp yếu sợ mạnh!
Vẻ mặt ngữ khí của Dạ An Nhiên tràn đầy chán ghét.
- Ha ha, ta chỉ muốn nhìn cô một chút mà thôi.
- Thế nào, nhận không ra người sao? Ta cũng tặng cô một câu, đừng cho mặt không biết xấu hổ.
Lục Thanh Tuyệt há to miệng, phun ra một chữ:
- Tháo!
- Ta cho ngươi một chữ...!Biến!
Dạ An Nhiên đang muốn chuẩn bị giết ra ngoài thì chợt chú ý tới cửa vào ở đại sảnh có một thiếu niên đi đến, sau khi nhìn xung quanh, theo dòng người ra ra vào vào thì đi tới nơi này.
- Ha ha, người có thể làm cho Lục Thanh Tuyệt ta biến đi vẫn còn chưa ra đời đâu.
Ta cho ngươi một cơ hội cuối, tháo mạng che mặt xuống, sau đó lại mở linh văn ra.
Ta chỉ nhìn một chút.
Lục Thanh Tuyệt liếm môi một cái, nụ cười cũng ôn hòa trước đó cũng trở nên tà ác hơn.
Ba tên thị vệ nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên, phòng ngừa nàng xông ra ngoài.
Phải để cho công tử bọn hắn tiếp cận con mồi, tuyệt đối không thể thả đi.
Đây không chỉ là chức trách của bọn hắn mà cũng là lệnh của gia chủ.
- Ta và ngươi làm đánh cược.
Ta thắng, ngươi biến đi.
Ta thua, ta sẽ tháo xuống.
Dạ An Nhiên nhìn thấy thiếu niên kia, trong lòng đã dễ chịu hơn rất nhiều, sau mạng che mặt là một nụ cười thản nhiên.
- Có ý tứ, ha ha, ta thích.
Đánh cược gì?
Lục Thanh Tuyệt hoàn toàn chú ý đến Dạ An Nhiên, không hề biết rằng sau lưng có một thiếu niên đang đi tới nơi này.
Ba tên nam nữ tử kia cũng đều đang cảnh giác Dạ An Nhiên, không có phát hiện lại càng không có nghĩ tới sẽ có người đến gần bọn hắn.
- Ta có thể để ngươi ngồi vững vàng ở chỗ đó.
Ngồi không vững, ta thua.
Ngồi vững, ngươi biến đi cho ta.
Dạ An Nhiên nâng tay phải lên, ngón tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng lay động dẫn xuất linh lực ngưng kết ra một tự phù cổ lão —— khí.
Lục Thanh Tuyệt nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng nõn của Dạ An Nhiên, trong lòng cuồng loạn một trận, linh nguyên trong khí hải cũng vui sướng nhấc lên.
- Tay làm bút, linh làm mực, vẽ linh phù lên tay.
Ngươi là...!linh văn của ngươi là linh chú sao?
Lục Thanh Tuyệt kích động.
Ba tên thị vệ cũng kích động.
Loại linh văn này đối với linh văn Lục gia mà nói chính là thứ đại bổ.
Không nghĩ tới vậy mà lại có thể gặp được ở nơi này.
- Có dám tiếp hay không?
Dạ An Nhiên khống chế linh chú, tựa như khống chế một con Linh Điệp đang vui sướng, uyển chuyển nhảy múa trên đầu ngón