- Vậy ta...!ngủ.
Dạ An Nhiên mặc dù cảm giác có chút khó chịu, nhưng đúng thật là đã mệt mỏi.
Từ La Phù đến bây giờ, hơn nửa tháng qua bản thân vẫn luôn khẩn trương cao độ, còn chưa có qua cảm giác nghỉ ngơi thật sự.
Trong màn đêm, huynh muội Hoa gia lặn lội đường xa rốt cuộc cũng theo tới thành Thiên Khải.
Từ lúc bọn hắn rời khỏi La Phù cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, có phải là đã nhầm người hay không, đã bị tên hỗn đản Khương Phàm kia đùa giỡn rồi hay không?
Sau khi trực tiếp lạc đường, cũng không biết mình đã đi theo tới nơi đó.
- Thành Thiên Khải? Khương Phàm tới đây làm gì?
Hoa Vị Yêu nhìn ba chữ to phong cách cổ xưa trên đầu tường cứng cáp, lại càng cảm thấy kỳ lạ.
Tiểu tử này trèo đèo lội suối, giống như chạy thẳng tới nơi này.
Chẳng lẽ đến tìm viện binh cho Khương gia?
Hoa Vị Ương đi đến phía trước ngăn cản một người đang muốn vào thành:
- Đây là nơi nào?
Người kia quái lạ nhìn huynh muội bọn họ:
- Xem ta là trò cười sao? Cút sang một bên.
Sắc mặt Hoa Vị Yêu có chút trầm xuống, đôi mắt nổi lên ánh sáng yêu dị, tập trung vào ánh mắt của hắn.
Nơi này là nơi nào?
- Nơi này...!Nơi này là...!Thành Thiên Khải.
Người kia dần dần hoảng hốt, giống như bị thôi miên.
- Trong thành Thiên Khải có cái gì?
- Lối vào Thiên Khải bí cảnh.
- Thiên Khải bí cảnh là nơi nào?
Huynh muội Hoa Vị Yêu thôi miên nam tử, cẩn thận tìm hiểu tình huống.
Sau một lát, nam tử ngửa mặt ngã xuống đất, sắc mặt huynh muội bọn hắn lại nghiêm túc.
Trên đời này lại còn có nơi như thế này?
Tại sao Xích Tiêu tông bọn hắn lại không có ai biết?
Hay là tông chủ biết nhưng cố ý phong tỏa tin tức?
- Nhất định là Vô Hồi thánh địa nói cho Khương Phàm.
Bọn hắn không thể lấy Khương Phàm đi, nhưng hẳn là không có từ bỏ hắn, cho nên đã vụng trộm đưa hắn đến nơi này rèn luyện.
Huynh muội Hoa Vị Yêu trao đổi ánh mắt.
- Ngọc phù?
Ngày mai Thiên Khải bí cảnh sẽ phải mở ra, phải nắm chặt thời gian lấy được ngọc phù.
- Điều kiện Thiên Khải bí cảnh hạn chế là Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên, ta không thể đi đến đó cùng muội, tự muội đi được không?
Hoa Vị Yêu không quá yên tâm khi để muội muội ở một mình, dù sao Khương Phàm cũng quá nguy hiểm.
- Muội sẽ không chủ động chạm mặt với hắn, muội có thể lợi dụng hoàn cảnh nơi đây, lợi dụng người ở đó đẩy hắn vào chỗ chết.
Hoa Vị Ương cũng cảm giác ở trong đó rất nguy hiểm, nhưng nếu đã theo tới nơi này thì cũng không thể cứ từ bỏ như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dạ An Nhiên vừa mở mắt vẫn còn đang mơ mơ màng màng lại đột nhiên phát hiện một người đang nằm sấp trước mặt mình.
- Ngươi làm gì!
Dạ An Nhiên xấu hổ giận dữ, hỗn đản này đã sắp hôn trên mặt mình rồi.
- Tỉnh rồi sao.
Khương Phàm gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.
Vừa rồi chuẩn bị đánh thức Dạ An Nhiên, nhìn nàng ngủ say sưa, không nhịn được mà lại nhìn kỹ Thiên Thư thánh văn nàng một chút, kết quả vừa đụng lên, người ta đã tỉnh.
- Phượng Bảo Nam đến gọi, chúng ta cần phải đi.
Khương Phàm nhanh chóng đứng dậy.
Một tế đàn rộng rãi bao la hùng vĩ đứng vững ở giữa thành Thiên Khải, cao tới ba ngàn mét, tầng tầng bậc thang tỏa ra tia sáng hoa mỹ.
Thần bí, cổ lão, lại đầy rung động.
Lúc bọn người Khương Phàm đến nơi này, xung quanh tế đàn đã tụ tập hơn trăm người, còn có mấy ngàn người đang vây xem ở xung quanh.
Đội ngũ của Ly Hỏa thánh địa, Linh Kiếp thánh địa, Hồn Thiên thánh địa, và Vô Hồi thánh địa đều có trưởng giả cùng đi,