Huyết Tinh Yêu Quả, Thanh Linh Đằng, Huyết Cốt Sâm và các loại đan dược, liên tiếp tiến vào đỉnh lô.
Tạp chất bên trong bị kim viêm xử lý hết thảy chỉ còn lại có tinh hoa tinh khiết, lần lượt dung hợp.
Rất nhanh, một viên Nguyên Dương Đan đã từ trong đỉnh lô bay ra.
- Bao lâu có thể thấy hiệu quả?
Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí cho Dạ An Nhiên ăn vào, kích thích linh lực yếu ớt trong cơ thể nàng hấp thu dược hiệu.
- Những cành cây này xen kẽ trong cơ thể nàng sẽ trở ngại hấp thu, ảnh hưởng dung hợp.
Ngươi từ từ, từ trên hướng xuống, rút từng cây ra bên ngoài, chú ý, tuyệt đối đừng dùng quá sức, cho dược hiệu thời gian chữa trị vết thương.
Đan Hoàng nhắc nhở xong liền chủ động yên lặng, không còn đụng vào linh hồn Khương Phàm nữa.
Bởi vì toàn thân Dạ An Nhiên đều mọc đầy cành cây, có một vài nơi quá nhạy cảm, hắn đều rất khó xử.
Khương Phàm bắt đầu từ lỗ tai Dạ An Nhiên, cẩn thận xoay tròn từng li từng tí.
Cành cây đã bị rút khô linh khí, vô cùng yếu ớt, rất nhẹ nhàng liền tách ra khỏi thân thể.
Khương Phàm khống chế cường độ, từ từ rút ra bên ngoài.
Vì Dạ An Nhiên đang hôn mê nên không cảm giác được đau đớn, nhưng Khương Phàm lại lên cơn giận dữ.
Những người thánh địa này làm việc so với tông môn còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một cây lại tiếp lấy một cây mang theo máu tươi được rút ra khỏi thân thể Dạ An Nhiên.
Là một nữ hài tử lại bị thủng trăm ngàn lỗ như thế, vô cùng thê thảm.
Mắt Khương Phàm sung huyết, mặt cũng đều bởi vì tức giận mà trở nên dữ tợn.
Diêm Lâu! Ly Hỏa thánh địa!
Tiểu gia ta sẽ đấu cùng các ngươi! Xem ai ác hơn, xem ai có thể sống đến phút cuối cùng!
Hiệu quả Nguyên Dương Đan vô cùng tốt, đây cũng là một trong ba trăm viên thuốc mà Khương Phàm nghiên cứu, có hiệu quả cứu chữa tốt nhất.
So với Hạo Nguyên Đan càng ôn hòa hơn.
Sau khi toàn bộ chạc cây bị rút ra, dược hiệu thông suốt không còn trở ngại nữa, những vết thương từ trong tới ngoài đều được khép lại.
Gương mặt Dạ An Nhiên dần dần khôi phục chút huyết sắc.
Khương Phàm rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn nghiền nát Địa Táng Hoa, tám cánh Ngọc Lan Hoa và Thọ Dương Quả, theo thứ tự bôi lên trên vết thương đang chảy máu.
Phương thuốc Đan Hoàng nói quả nhiên hữu hiệu, sau khi vết thương hấp thu được dược dịch vậy mà lại có thể thấy được những vết thương đang từ từ khép lại, còn
phát ra huỳnh quang nhàn nhạt.
Khương Phàm thu Dạ An Nhiên vào trong thanh đồng tiểu tháp, lần nữa rời khỏi đấy, tiếp tục vào trong rừng tìm kiếm độc liệu cho Đao Hoàng.
Bên trong Thiên Khải bí cảnh không có phân chia ban ngày hay đêm tối.
Mây mù nặng nề ở vạn mét trên không trung quanh năm tỏa ra tia sáng, chiếu khắp Thiên Khải bí cảnh cũng thỉnh thoảng sẽ vẩy xuống cột sáng tươi đẹp làm cho bí cảnh tăng thêm mấy phần thần bí.
Khương Phàm cũng không biết mình đã giày vò bản thân bao lâu, sau khi luyện xong thuốc giải cho Đao Hoàng, suýt chút nữa đã mệt mỏi hôn mê.
- Đao Hoàng, thay ta trông coi chút.
Khương Phàm đưa Đao Hoàng ra ngoài canh giữ sơn cốc, hắn ngồi dựa vào nơi hẻo lánh, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, từ trong rừng rậm hấp thu tinh khí cỏ cây, điều trị thương thế, khôi phục tinh thần.
Nghĩ đến Dạ An Nhiên vẫn còn đang hôn mê nên hắn cũng dứt khoát đưa nàng ra.
Tinh khí cỏ cây nồng đậm không ngừng liên tục hội tụ tới, tạo thành mê vụ mỏng manh xung quanh Khương Phàm, vừa tẩm bổ