Na Yêu lạnh lùng nhìn Chu Thanh Thọ ở trước mặt, sau đó đứng dậy đi tới.
- Bình tĩnh! Không nên manh động! Chúng ta chuyện gì cũng đều dễ thương lượng.
Cô ngàn vạn lần cũng không thể giết ta, cô sẽ hối hận, thật, ta và Khương Phàm thật sự là huynh đệ thân thiết.
Tính cách hắn cô hiểu rõ, hắn khẳng định sẽ báo thù cho ta.
Chu Thanh Thọ kịch liệt giãy dụa, lại bị dây leo quấn chặt lại không thể tránh thoát.
Na Yêu có dáng người thon dài, đường cong ưu mỹ uyển chuyển, từng bước một đi phía Chu Thanh Thọ.
- Aaa… !! Khương Phàm, báo thù cho taaa...!Aaa… !!
Chu Thanh Thọ tê tâm liệt phế(*) kêu r3n, âm thanh quanh quẩn khắp các dãy núi, truyền về phía rừng rậm.
(*) Đau khổ tột cùng.
Na Yêu ngồi xổm ở bên cạnh Chu Thanh Thọ, da thịt trắng tuyết, trơn nhẵn lại mê người, một đôi mắt mông lung như có sương mù đang vờn quanh, dụ người nhất chính là hai cái lỗ tai.
Lông xù, vừa nhọn vừa dài.
Linh văn của nàng là lục phẩm Thú linh văn.
Thú văn là...!Ngọc Thỏ!
- Cho ngươi hai lựa chọn...!
Na Yêu lượn lờ đầu ngón tay tinh khiết về phía đầu Chu Thanh Thọ:
- Cái đầu tiên, chết!
- Cái thứ hai, cái thứ hai! Ta chọn cái thứ hai!
Chu Thanh Thọ thê lương thét lên, ra sức tránh né ngón tay ở trước mặt.
- Cái thứ hai, làm nô!
- Đồng ý đồng ý! Cùng...!Cái gì??
Chu Thanh Thọ trừng trừng hai mắt, nô?
Na Yêu tản ra linh vụ, đầu ngón tay điểm vào trên trán Chu Thanh Thọ:
- Từ hôm nay trở đi, làm nô lệ của ta.
Chu Thanh Thọ kinh ngạc nhìn nàng:
- Mấy ngày?
- Hai mươi năm!
- Hai mươi năm?
- Từ hôm nay trở đi, chức trách của ngươi chính là phối hợp với ta, bảo vệ ta, trung thành với ta.
Ở trước mặt người ngoài, ngươi có thể khóc lóc kể lể, liền nói...!Ngươi chỉ uống một ngụm, còn chưa có nuốt xuống đã bị ta trở về đụng phải, ngươi rất oan uổng, ngươi không cam tâm.
Na Yêu muốn dùng hết khả năng vãn hồi danh dự, nếu không sẽ quá lúng túng.
- Nếu không...!Thay điều kiện?
- Chỉ điều kiện này! Làm nô, hai mươi năm!
Na Yêu nhìn chằm chằm đôi mắt Chu Thanh Thọ, ngữ khí vô cùng chắc chắn.
- Ngươi có thể lựa chọn cái đầu tiên, chúng ta giúp ngươi.
Những nữ đệ tử khác đều đi tới, đường cong ưu mỹ, bộ dáng mỹ lệ, đều có phong tình, chỉ là sắc mặt đều rất lạnh lùng.
Chu Thanh Thọ khóc không ra nước mắt:
- Hai mươi năm, lúc giải thoát ta đều già rồi.
Như vậy đi, ba năm?
- Hai mươi năm, một năm cũng không thể thiếu.
- Ta cũng không có làm cái gì quá độc ác.
Năm năm?
- Hai mươi năm!
- Cô xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy, lại là Ngọc Thỏ linh văn đáng yêu, khẳng định rất nhiều người theo đuổi cô.
Đến lúc đó, người ta thấy bên cạnh cô có một đại nam tử đi theo, trong lòng sẽ không thoải mái.
Như vậy đi, sáu năm?
- Hai mươi năm!
Tâm tư Chu Thanh Thọ nhanh quay ngược trở lại, cắn răng một cái.
- Tám năm! Liền tám năm! Ta nhận! Tám năm sau, đến lúc đó cô cũng nên thành thân, mang theo ta không thích hợp.
Lại nói, hai mươi năm quá dài, đến lúc đó cô và ta đều hơn ba mươi.
Chẳng may cô bị ta ảnh hưởng, không có nam tử theo đuổi cô, hai mươi năm sau ngươi chưa gả ta chưa lập gia đình...!Cô không chịu cô đơn, ta lại rất xao động.
Cô đây không phải là trừng phạt ta mà là thỏa mãn ta.
Chu Thanh Thọ lúng túng cười.
Mấy vị nữ đệ tử nhíu mày, gia hỏa này thật không biết xấu hổ.
- Tám năm!
Na Yêu đứng dậy.
- Ngươi dám chạy trốn, bất trung thì sẽ bị Vô Hồi thánh địa truy sát.
- Quyết định, tám năm.
Chu Thanh Thọ muốn khóc, lại tự