Trên núi tỏa ra ánh sáng lung linh, khắp nơi có thể thấy được các loại bảo dược, nhưng đều là thường gặp ở bên ngoài, cho đến khi đi đến độ cao ngàn mét, rốt cuộc cũng không giống với lúc trước.
- Mùi thuốc thật nồng.
Bọn người Khương Phàm nhịn không được mà thở sâu.
Mùi thơm ngát xông vào mũi, xung quanh đều là linh khí, như mây như khói, linh quang như mang, khí lãng cuồn cuộn thật chói mắt.
Linh quả ở nơi đây lại càng nhiều, còn có rất nhiều loại vô cùng hiếm thấy.
Tuy nhiên đều đã bị hái đi.
- Không hổ là vườn thuốc của thánh địa.
Khương Phàm nhận ra tên của rất nhiều loại thực vật đặt biệt, đều là thiên tài địa bảo cả, hẳn là Hồn Thiên thánh địa tự phân chủng loại.
- Tại sao Hồn Thiên thánh địa lại muốn từ bỏ...!
Dạ An Nhiên tiện tay triển khai mây mù trước mặt, đang muốn đi tới phía trước nhưng bất chợt sửng sốt một chút.
- Đây là...!
Khương Phàm rung động nhìn một màn trước mắt.
Bọn hắn đứng ở độ cao hai ngàn mét, nơi này mây mù dày đặc bao quanh ngọn núi, bọn hắn vốn cho rằng có thể tiếp tục đi lên, lại phát hiện trước mặt lại là một gốc cây.
Một cây đại thụ thật cao kh ủng bố thẳng đến trời đang cắm sâu rễ tại đỉnh núi Dược sơn.
Nói cách khác, Dược sơn này thật sự chỉ có hai ngàn mét, ba ngàn mét phía trên lại là một cái cây to lớn.
Từ dưới núi nhìn không ra là bởi vì phía trên quấn đầy dây leo tráng kiện, treo nhiều loại linh quả, che đậy bộ dáng lúc đầu.
Mà...!Cái cây này là cây chết, độ cao ba ngàn mét cũng chỉ là thân cây, ở có một số bị một loại lực lượng kinh khủng nào đó đánh vỡ nát.
Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi!
- Đây rốt cuộc là Dược sơn, hay là núi chôn giấu lấy cái cây này đây? Nó đã từng hùng vĩ đến mức nào chứ?
Dạ An Nhiên đứng ở gần bên, khó có thể tưởng tượng được quy mô của nó.
Xung quanh tất cả đều là rễ già tráng kiện, giống như là cự mãng đang uốn lượn, lại cắm sâu rễ vào Dược sơn.
Thân cây đều to đến ngàn mét, rễ cây sẽ là quy mô gì đây?
Nói không chừng bên trong Dược sơn hai ngàn mét dưới chân tất cả đều là rễ già.
- Đây là Thiết Thụ sao?
Khương Phàm dùng sức gõ gõ thân cây đang hiện ra ô quang, đều đã chết không biết bao nhiêu năm tháng rồi mà vẫn còn cứng rắn như sắt.
- Ta chưa nghe nói qua cây cối có thể dài đến quy mô như vậy.
Dạ An Nhiên lắc đầu, cây cối cao ngàn mét ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy, nhưng lại cao hơn nữa thì là vô cùng hiếm thấy, còn thân cây to ngàn mét giống như vậy thì khó có thể tưởng tượng được.
Khương Phàm ngước nhìn bầu trời, có một suy đoán.
Lúc trước, thời điểm Thiên Khải bí cảnh vừa xác lập quy tắc, từ trên trời giáng xuống lực lượng hủy diệt tiêu diệt vô số sinh linh mạnh mẽ.
Cái cây này vô cùng có khả năng là chết ở thời kỳ đó.
Chết trên vạn năm rồi?
Khương Phàm đi dọc theo vết nứt trên cây chết.
Chỉ là một cái khe mà thôi liền cho người ta một cảm giác đang đi đến hẻm núi thâm sơn.
Trong này cũng trải rộng nữa sợi đằng già, sinh trưởng lên những đóa hoa xinh đẹp và những loại linh quả hiếm thấy.
- Đây không phải Dược sơn, đây là vườn ươm giống.
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
- Có ý gì?
Khương Phàm khẽ giật mình, không hiểu rõ ý của Đan Hoàng.
- Hồn Thiên thánh địa hẳn là muốn phục sinh cái cây này.
- Cây này còn chưa có chết?
- Hẳn là chết rồi.
Nhưng loại đại thụ thông thiên này, sinh mạng lực