- Coi như thánh địa lẽ ra đã đạt được dân chúng kính sợ, thế nhưng, Úy Thiên Lang ngươi mới mười mấy tuổi, ngươi lại từng làm qua việc nào bảo vệ dân chúng, ngươi có cái gì đáng để chúng ta tôn trọng?
- Ta không nói cho ngươi những thứ này, chỉ sợ ngươi cũng nghe không vào.
Bây giờ có thể quyết định.
Khương Phàm nhảy xuống khỏi tảng đá, ánh mắt dần dần lăng lệ.
Chỉ cần Úy Thiên Lang gật đầu, hắn nguyện ý thả người, nếu như cự tuyệt, hắn lập tức kéo vào trong lao ngục tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp.
Úy Thiên Lang cau mày suy nghĩ một hồi, dùng sức nắm chặt nắm đấm lại, sau đó lại buông lỏng ra.
- Ta nghe nói Thái Long ước chiến cùng ngươi?
- Đúng là có chuyện như vậy.
- Ngươi muốn đi sao?
- Không đi.
- Vì sao?
- Ta không tiếp nhận loại luận võ không có chút ý nghĩa nào này.
Úy Thiên Lang nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Ngươi quả thực không phải người của thánh địa, thánh địa không bồi dưỡng ra tính cách như ngươi đây.
- Ngươi đồng ý giải quyết vấn đề rồi?
- Ta có hai điều kiện.
Đầu tiên, giao tên hỗn đản mạo phạm ta ra.
Thứ hai, nói lời xin lỗi với u Dương Yên, ngươi hủy Hồn Đao của nàng tương đương với hủy những năm nàng bỏ ra này.
- Ta ngược lại thật ra có thể nói lời xin lỗi với u Dương Yên, nhưng Tiêu Phượng Ngô không thể cho ngươi.
- Nếu như ta kiên trì?
- Đó chính là ngươi không đồng ý giải quyết vấn đề, chúng ta trở lại ban đầu.
Ta nắm lấy ngươi, đối kháng u Dương Yên, Thác Bạt Hoằng.
- Ngươi thật xem mình là vô địch đúng không?
- Ta không chỉ là chính ta, ta còn có rất nhiều bằng hữu, nếu thật đứng lên đối kháng, ta có thể bảo đảm kết quả của các ngươi sẽ giống như Ly Hỏa thánh địa.
Úy Thiên Lang trầm mặc thật lâu, mới nói.
- Ta đồng ý giải quyết vấn đề, cũng không phải là sợ ngươi, là ta đã lãng phí thời gian mấy tháng, không nguyện ý lại trì hoãn nữa.
Hồn Thiên thánh địa khống chế Thập Vạn Đại Sơn, phạm vi lãnh địa trong Hoang Mãng nguyên cực lớn, La Phù và Quỷ Khấp sâm lâm, nếu thật là náo lên, kết quả cuối cùng của ngươi chính là chết.
Khương Phàm không để ý uy hiếp trong lời nói của hắn, đưa tay ra nói.
- Cứ quyết định như vậy đi?
Úy Thiên Lang nhìn thoáng qua, mới đưa tay nắm chặt cùng Khương Phàm:
- Chuyện này dừng lại như vậy.
Khương Phàm gật đầu nói.
- Ngươi có thể đi.
- Ta còn có điều kiện, ta muốn cùng ngươi so một trận.
- Ta thật không có hứng thú luận võ.
Khương Phàm lắc đầu, bọn đệ tử thánh địa này cũng sẽ chỉ có luận võ thôi sao?
- Ngươi cứ như vậy mà bắt ta đi, ta không muốn mặt mũi sao?
- Ta đã là tứ trọng thiên, cảnh giới cao hơn so với ngươi.
- Nếu như không phải ta trì hoãn mấy tháng, cũng đã là tứ trọng thiên.
Chúng ta bây giờ không luận võ, chúng ta đến Long Hổ Đài tại Thương Giác sơn luận võ.
- Ta không đi.
- Ngươi phải đi.
Long Hổ Đài có rất nhiều quy củ, ví dụ như, nếu như ngươi có thể lấy thân phận thí luyện giả thắng đệ tử thánh địa, ngươi có thể được che chở.
- Ồ? Che chở như thế nào.
Trong trí nhớ kiếp trước của Khương Phàm không có tình huống cặn kẽ như vậy.
- Bên trên Long Hổ Đài đánh bại được đệ tử thánh địa thì thánh địa đó trong vòng ba tháng phải bất đắc dĩ bảo đảm không có bất cứ hình thức tổn thương gì với ngươi.
Đây là phòng ngừa có người khiêu khích đệ tử thánh