- Hô...!
Khương Phàm trùng điệp thở ra một hơi, thân thể mệt mỏi đã hòa hoãn đi rất nhiều, mắt trần cũng có thể thấy vết thương đang bắt đầu khép lại.
Hắn không lo được nghỉ ngơi, giơ lòng trắng trứng lên rải đầy tổ chim, phóng thích Kim Viêm thả cây đuốc trong tổ chim.
Tổ chim này giống như có thể chống cự hỏa diễm, nhưng cây già phía dưới lại dần dần bốc cháy, càng ngày càng lớn.
- Chờ ta, đừng có chạy lung tung.
Khương Phàm lao xuống từ trêи vách đá, vọt tới phía Nham Viên và Sinh Tử môn đang chém giết.
- Chờ ta một chút!
Yến Khinh Vũ lại không nguyện ý chính mình lưu tại nơi nguy hiểm này, bước nhanh đuổi theo Khương Phàm.
Nàng cũng rất tò mò tên điên này móc trứng chim ra là muốn làm gì.
Hơn mười dặm bên ngoài, sau khi bọn người Hoàng Hùng trả giá nặng nề, gian nan giết lùi đám Nham Viên đang cuồng nộ.
Bọn người tử thương thảm trọng, chỉ còn lại sáu người, người còn sống thì lại mang thương.
- Aaa….!!
Hoàng Hùng tức giận gào thét, kịch liệt thở d0c, hắn chưa bao giờ chật vật như vậy, càng không bao giờ bị một tên tiểu hài nhi trêu đùa đến trình độ này.
- Ranh con, ta không chỉ muốn ngươi sống không bằng chết, ta còn muốn ăn thịt ngươi!
Năm người may mắn còn sống sót nhìn thi thể đầy đất, mặt đều bóp méo.
- Đuổi theo cho ta!
Hoàng Hùng lau máu tươi trêи mặt, đuổi về phía Khương Phàm rời đi.
Khương Phàm vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn qua vách núi nơi đó.
Hỏa thế đang dần mãnh liệt, ở trêи vách núi rất đáng chú ý.
Chỉ chốc lát sau, tổ chim đã đè sập cây già, rơi xuống vách núi.
- Chỗ Nham Viên đã kết thúc chiến đấu.
Yến Khinh Vũ nhắc nhở Khương Phàm.
Khương Phàm gật đầu, không vội vã đi lên phía trước, ngẫu nhiên quay đầu nhìn quanh.
Cũng không lâu lắm, một tiếng gáy to lớn sắc nhọn vang vọng trời cao, liệt diễm như thủy triều đốt cháy tầng mây, để bầy chim xung quanh kinh sợ bay chạy đầy trời.
Một đầu Hỏa Ưng to lớn huy động cánh chim, ở trêи vách núi xoay mặt nhìn quanh, tiếng gáy to vội vàng biểu thị công khai rằng nó đang vô cùng phẫn nộ.
Khương Phàm lập tức leo lên tán cây trước mặt, móc ra một cái trứng chim, dùng sức đập nát, bên trong dâng lên quang hoa nồng đậm, còn có tiếng chim hót mơ hồ.
Yến Khinh Vũ trừng to mắt nhìn, đây là đổi cách tìm đường chết sao?
- Thu...!
Trêи không trung, Hỏa Ưng rất nhanh đã nhận ra khí tức nơi này, phát ra tiếng gáy to chói tai, bay tới phía nơi.
- Đi mau, đuổi theo ta!
Khương Phàm nhảy xuống co cẳng liền chạy, một bên chạy một bên lấy ra hai trứng chim từ trong thanh tiểu đồng tháp, xé áo ra đựng chúng.
- Cần ta làm gì không?
Yến Khinh Vũ mang theo lợi kiếm, theo sát ở phía sau.
- Theo sát là được rồi.
Tốc độ Khương Phàm càng lúc càng nhanh, rừng cây dày đặc và đường núi chập trùng cũng không mang đến cho hắn bao nhiêu ngăn trở.
Hỏa Ưng chú ý tới hai bóng người trong rừng rậm, lập tức cuốn lên hỏa triều mãnh liệt, đi theo bọn hắn, mặc dù hình thể to lớn lại giống như chớp giật mà lướt qua rừng rậm, lưu lại bóng đen đáng sợ.
- Tìm được rồi.
Khương Phàm rất nhanh đã chú ý tới mấy thân ảnh đang phi nước đại trong núi rừng phía trước, chính là đám người Sinh Tử môn kia.
- Khương Phàm?
- Ranh con, ngươi còn dám trở về!
Đám môn đồ Sinh Tử môn giống như mãnh thú ngửi được mùi máu tươi, gầm thét lao đến phía hắn.
- Đều coi chừng, tiểu tử này khẳng định lại đang đùa Phàmch hoa chiêu gì đó.
Hoàng Hùng lớn tiếng nhắc nhở.
Khương Phàm đang phi nước đại đột ngột đứng lại, ở tại chỗ mà cúi người súc thế, ném thẳng bao vải trong tay đến Hoàng Hùng.
Hoàng Hùng rống to tạo ra sóng khí chấn tan bụi đất, tay hóa thành dùi nhọn đánh vào túi vải.
Chiếc túi tuỳ tiện bị đánh xuyên, nhưng dịch trứng bên trong lại phun ra trêи người hắn, số lượng không nhiều, nhưng lại vẩy vào trêи mặt và trêи