Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Ngươi cũng biết là cược mạng.
Nếu là cược, thắng bại chính là chia năm năm, có thể trước khi ngươi tìm thấy Khương Hồng Võ thì đã chết ở Ly Hỏa thánh địa rồi, thời điểm ngươi phá hủy Hoá Sinh Bát càng có thể sẽ chết tại Ly Hỏa thánh địa, ngươi...!Tại sao muốn mạo hiểm lớn như vậy?
Khương Phàm khẽ nhíu mày nhìn Vô Hồi Thánh Chủ thật lâu, đưa tay chỉ phía Ly Hỏa thánh địa nơi xa.
- Phụ thân ta ở nơi đó, lý do này còn chưa đủ à?
- Làm sao ngươi biết, hắn còn sống?
- Làm sao ngài biết, người đã chết! Phụ thân và Tịch Nhan có còn sống hay không, là mạng của bọn họ, Khương Phàm ta có nguyện ý cứu hay không, có thể cứu hay không, là mạng của ta!
Khương Phàm kiên định nghênh tiếp ánh mắt Vô Hồi Thánh Chủ.
Vô Hồi Thánh Chủ lẳng lặng nhìn Khương Phàm thật lâu, nhếch miệng hiện lên một ý cười.
Tiểu gia hỏa này...!Thật đúng để cho người ta cảm thấy hiếm có.
- Ta có thể tiếp Ly Hỏa thánh địa, kiềm chế lực lượng chủ yếu nơi đó, tạo cho ngươi cơ hội.
Ta cũng có thể đánh nát Hoá Sinh Bát trong tay ngươi kia.
Ta còn có thể mang ngươi rời khỏi Ly Hỏa thánh địa.
Nhưng ta không muốn viên đan dược truyền kỳ kia.
Vô Hồi Thánh Chủ tản ánh sáng linh văn ra, đè uy thế làm cho người khác e ngại lại, đứng dậy đi xuống đài cao.
Khương Phàm kinh ngạc nhìn nữ tử phía trên đang đi tới.
Đây là Thánh Chủ?
Nữ tử thân thể mềm mại thướt tha, đùi ngọc thon dài, gót sen uyển chuyển, nhìn lên, da như mỡ đông, mắt như Thu Thủy, dung nhan xinh đẹp như mỹ ngọc tạo thành, đẹp tới cực điểm, chỉ là ánh mắt quá lạnh, vừa lạnh nhạt lại nghiêm túc.
Trong tưởng tượng của Khương Phàm, Thánh Chủ hẳn là một lão thái bà trăm tuổi, không nghĩ tới lại quá trẻ như thế.
Không đúng!
Nàng hẳn là giống như cô cô, dùng Trú Nhan Thuật gì đó.
Cũng có thể là là ăn Thanh Xuân Quả.
Khương Phàm nói.
- Xin hỏi Thánh Chủ muốn cái gì? Chỉ cần có thể cứu phụ thân trở về, ta nguyện ý trả bất cứ giá nào.
Vô Hồi Thánh Chủ đi đến trước mặt Khương Phàm, cười nhạt một tiếng, tươi đẹp động lòng người.
- Ta muốn ngươi!
- Muốn ta làm cái gì?
- Muốn ngươi sau đó đến quỳ trước Vô Hồi thánh địa, khẩn cầu thánh địa thu nhận ngươi.
- Vì sao?
- Chuyện này ngươi cần phải trả một cái giá.
Vô Hồi Thánh Chủ không nhớ nổi đã bao nhiêu năm mình không có thưởng thức qua người nào.
Tên Khương Phàm này không chỉ là Thánh phẩm Thú linh văn, lại còn có mưu trí và can đảm khó có được, lại còn có ơn tất báo, vì muốn báo công ơn nuôi dưỡng của Khương Hồng Võ mà đến mạng cũng không cần.
Mà Vô Hồi thánh địa cũng không phải là thánh địa luyện đan, dù đạt được đan dược thì cũng chỉ là tạo nên một thánh văn mà thôi, nhưng có Khương Phàm, còn cần tạo nữa sao?
Khương Phàm trầm mặc một lát.
- Ta có thể đến thánh địa, nhưng không thể là ngay sau chuyện Ly Hỏa thánh địa.
Lần này Vô Hồi Thánh Chủ không hề tức giận.
- Ngươi chọn thời gian?
Khương Phàm nói.
- Ta và Lang Gia hoàng triều còn có một khoản nợ chưa tính toán rõ ràng, xong việc này ta sẽ đến Vô Hồi thánh địa, cầu xin gia nhập.
- Ta nói chính là, quỳ thỉnh cầu, yêu cầu của ta là, quỳ ba mươi ba ngày.
Vô Hồi Thánh Chủ muốn chính là phần mặt mũi này, muốn để người trong thiên hạ biết, Khương Phàm chủ động đến xin bọn họ, không phải Vô Hồi thánh địa lặp đi lặp lại đi mời tới.
- Đứng đi, ta có thể đứng sáu mươi sáu ngày.
- Ta muốn là quỳ.
- Đứng, sáu mươi sáu ngày.
Khương Phàm mặc dù nguyện ý trả giá đắt, nhưng tuyệt đối