- Ta đều đã chờ huynh hai ngày, nếu lại không đến nữa thì ta sẽ chuẩn bị rời khỏi.
- Ngươi đợi ta làm gì?
- Huynh đoán xem?
- Hẳn không phải là muốn chết.
Trong lòng Khương Phàm trào lên sát ý, hắn tiến vào Ly Hỏa thánh địa cần bí mật tuyệt đối, không thể để bất cứ người ngoài nào biết.
- Đó là dĩ nhiên, ta sợ máu.
Phượng Bảo Nam nhìn thật sâu ánh mắt Khương Phàm:
- Ta có thể đoán được huynh đang suy nghĩ gì, tuy nhiên, trước khi làm, còn xin nghĩ lại.
- Ngươi đã đem chuyện của ta nói với ai rồi?
Khương Phàm âm thầm nắm tay, làm sao tên Phượng Bảo Nam này lại đoán được hắn muốn trà trộn vào Ly Hỏa thánh địa?
Đây cũng không phải là ngoài ý muốn, đây quả thực là tai nạn.
Nếu như Phượng Bảo Nam sớm cùng Ly Hỏa thánh địa chào hỏi, nếu như mình lại đi đến, chính là tự chui đầu vào lưới.
- Không cần khẩn trương.
Nếu như ta đem bán huynh cho Ly Hỏa thánh địa thì sẽ không xuất hiện ở đây.
- Ngươi muốn cái gì?
Khương Phàm vẫn là không buông lỏng cảnh giác.
- Khương huynh là người biết chuyện.
Phượng Bảo Nam đưa tay đánh cái búng tay, cười nói:
- Ly Hỏa thánh địa có một cái Vạn Hỏa Pháp Tràng, bên trong có một thứ mà ta cần.
Ta hi vọng huynh có thể giúp ta mang ra.
- Thật có lỗi, ta không phải đi đến tham quan.
Khương Phàm cau chặt lông mày.
Vô Hồi Thánh Chủ đang trên đường tới, hắn nhất định phải tại trong vòng năm canh giờ xác định được vị trí phụ thân và Tịch Nhan, thế nhưng Ly Hỏa thánh địa lại kéo dài hai trăm dặm, muốn xác định vị trí, nói nghe thì dễ.
Huống chi, dù sao hắn cũng là giả mạo, tùy thời có khả năng sẽ bị phát hiện.
Có thể bớt một đường thì tốt một đường, có thể hiếm thấy người thì không nên gặp người.
Hơi có chút ngoài ý muốn, bây giờ hắn có thể sẽ bại lộ thân phận.
- Suy nghĩ lại một chút?
Phượng Bảo Nam mặt mỉm cười nhìn Khương Phàm.
Không ép buộc, không uy hiếp.
Nhưng, cho dù là ai cũng có thể cảm giác được thâm ý phía sau sự nhẹ nhõm tùy ý của hắn.
Nếu như không đồng ý, Khương Phàm chân trước vừa tiến vào thánh địa, hắn có thể đưa chân sau đi đến chào hỏi.
Khương Phàm dùng sức nắm tay, thật sự là đã coi thường gia hỏa này rồi, vậy mà lại tại thời khắc mấu chốt này mang đến cho mình một đao.
- Nếu như huynh xem ta là bằng hữu, thuận tay giúp ta lấy một thứ liền xem như trợ giúp giữa bằng hữu.
Nếu như huynh không xem ta là bằng hữu, vậy thì coi là là một loại giao dịch.
Ta bảo vệ bí mật của huynh, huynh thanh toán phí bịt miệng cho ta.
Như thế nào?
Phượng Bảo Nam không vội vã nên vẫn đợi Khương Phàm trả lời.
- Nói! Ngươi muốn cái gì?
- Tốt, thống khoái.
Bên trong Vạn Hỏa Pháp Tràng có rất nhiều thạch quan, thứ ta muốn là nằm ở vị trí thứ hai trăm bảy mươi tám.
- Vật như vậy ta có thể tùy tiện mang đi? Ngươi hẳn là rất rõ ràng, ta không nên chạm mặt quá nhiều với những người trấn thủ kia.
- Bình thường mà nói là, huynh không mang đi được, nhưng bây giờ bầu không khí tại Ly Hỏa thánh địa rất khẩn trương, tình huống đặc biệt, nếu như huynh mang theo lệnh bài điện chủ Diêm La điện của Đường Thiết Bình thì sẽ có cơ hội mang thạch quan bên trong đi.
- Ngươi còn muốn cho ta đi đến chỗ Đường Thiết Bình lấy lệnh bài?
- Đương nhiên sẽ không, như thế quá nguy hiểm, cho nên...!Phượng Bảo Nam lấy từ trong ngực ra một cái lệnh bài, ném tới cho Khương Phàm:
- Ta đã sớm làm cho huynh một cái.
Khương Phàm tiếp được lệnh bài, quái lạ nhìn Phượng Bảo Nam:
- Ngươi đã chuẩn bị xong?
- Mặc dù là giả, nhưng ta làm rất có tâm.
Chỉ cần đám lão gia hỏa trấn thủ kia xem