Sắc mặt Bạch Trầm Hương hơi biến, ánh mắt lại lần nữa chuyển sang lạnh lẽo.
Tám tên đệ tử lập tức hướng về phía trước, một lần nữa kích hoạt linh văn, vây quanh Khương Phàm.
- Người đương nhiên phải tới Thiên Sư tông lĩnh, ta làm sao có thể trực tiếp thả ở chỗ này.
Khương Phàm cười cười, mang theo Lý Dần muốn rời khỏi.
Hắn không tin nữ tử này, chẳng may khi nhận lại Hoa Vị Ương và Hoa Vị Yêu mà đột nhiên trở mặt thì sao?
Bạch Trầm Hương giá lạnh nói.
- Đây chính là thành ý hoà giải của ngươi? Ngươi xem Bạch Trầm Hương ta là đồ đần mà đùa nghịch sao?
- Nếu ta ở chỗ này thả người, ta chính là đồ đần.
Bạch trưởng lão cứ việc đến Thiên Sư tông đòi người, ta cam đoan sẽ không lại làm khó dễ ngươi.
- Không được! Nhất định phải thả ngay bây giờ!
- Vậy ta đơn giản biểu thị thành ý, Hoa Vị Ương và Hoa Vị Yêu, ngươi chọn một, ta liền thả bây giờ.
Bạch Trầm Hương gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm một hồi, nói:
- Trước tiên thả Hoa Vị Ương, trước khi ngươi tiến vào Thiên Sư tông, lại thả Hoa Vị Yêu đi.
- Đến Thiên Sư tông lĩnh người, thuận tiện cùng Dạ tông chủ giải thích chút hiểu lầm này, không phải thích hợp hơn sao?
- Bạch Trầm Hương ta, đời này không vào Thiên Sư tông.
- Đời này...!ai...!
Khương Phàm đã hiểu, trước đó Bạch Trầm Hương hình như bị Vương gia bắt quét dọn Thiên Sư tông mấy ngày vì chuyện cái bàn.
Bạch Trầm Hương cảnh cáo Khương Phàm:
- Trả Vị Ương lại cho ta, trước khi vào Thiên Sư tông, cũng phải thả Vị Yêu, nếu không ta coi như cược hết thảy cũng phải để cho ngươi chết tại La Phù.
- Khương Phàm ta nói lời giữ lời.
Khương Phàm từ trong lao ngục tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp thả Hoa Vị Ương ra:
- Có người đến đón ngươi về nhà.
- Mẫu thân?
Hoa Vị Ương ngạc nhiên nhìn Bạch Trầm Hương.
Bạch Trầm Hương nhẹ gật đầu:
- Trở về đi, hắn sẽ không tổn thương con.
- Tỷ tỷ, ta đã nói rồi, ta sẽ cứu được tỷ đi ra.
Hoa Vị Lạc cũng kích động, muốn chạy tới nhưng lại kiêng kị Khương Phàm.
- Đại ca thì sao?
Hoa Vị Ương nhắm hai mắt lại, mới xác định đây là sự thực.
- Ngày mai sẽ ra.
- Tại sao phải đợi ngày mai?
Hoa Vị Ương trở lại bên cạnh Bạch Trầm Hương, sau khi thở phào, ánh mắt dần dần lăng lệ.
Bạch Trầm Hương nói:
- Chuyện này đã kết thúc.
- Kết thúc? Hắn suýt chút nữa hại chết con, cứ như vậy kết thúc sao?
Hoa Vị Ương khó có thể tin được mà nhìn Bạch Trầm Hương.
Tay phải của nàng bị chặt gãy mất, còn bị nhốt ở lồ ng giam tối đen giá lạnh, chịu phải nhục nhã như vậy nói nhịn thì nhịn sao?
Khương Phàm nhắc nhở.
- Từ từ đầu đến cuối đều là các ngươi đang gây hấn với ta, truy sát ta.
Nếu như không phải nể tình cùng thuộc tông môn La Phù, không nguyện ý huyên náo quá mức, nếu không ta đã giết các ngươi.
- Ngươi nói là không nguyện ý? Hay là ngươi không dám! Nếu như chúng ta chết rồi, Xích Tiêu tông tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Hoa Vị Ương tức giận không kiềm chế được, gương mặt xinh đẹp đều nhăn lên, hận không thể giết Khương Phàm ngay bây giờ.
- Bạch trưởng lão, còn xin quản tốt con mình, dạy bọn hắn đạo lý làm người tối thiểu nhất một chút.
Ta là không nguyện ý để Xích Tiêu tông và Thiên Sư tông có thù hận nên mới giữ lại tính mạng của bọn hắn, cũng nguyện ý đem giao người cho ngươi.
Nhưng nếu như bọn hắn vẫn không biết tốt xấu.
Lần tiếp theo, ta sẽ không lưu tình nữa.
Khương Phàm nhìn ánh mắt giết người của Hoa Vị Ương, bỗng nhiên có chút hối hận vì đã thả người.
Chỉ