- Vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí! Có thể nhìn ngươi một chút, chết cũng đáng!
Tiêu Cao Nghĩa làm bộ muốn cắt y phục của Thường Lăng, cũng chăm chú tiếp cận nàng.
Toàn thân Thường Lăng căng cứng, gắt gao nắm chặt hai tay, khóe mắt thấm ra nước mắt, nhưng nàng vẫn cật lực khống chế cảm xúc giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
‘Ta cũng không tin!’
Tiêu Cao Nghĩa cắn răng một cái, dùng sức hướng về phía trước.
Hắn chỉ chuẩn bị để k1ch thích Thường Lăng một chút, không nghĩ tới sẽ mở ra thật, nếu không sau khi Thường Lăng sụp đổ thì cái gì cũng đều không thèm đếm xỉa, kết quả kẻ chịu nhục vẫn là bọn hắn, nhưng...!Thường Lăng vẫn không hề sụp đổ, bọn thị vệ bên cạnh lại chạy tới ngăn cản hắn.
- Ngươi điên rồi! Ngươi muốn chết, nhưng chúng ta không muốn chết!
- Nhìn một chút cái rắm, ta còn có người nhà đây.
- Ngươi đừng xúc động, có thể cứu Cửu công chúa ra là tốt nhất, không cứu ra cũng không liên quan đến chúng ta, dù sao trách nhiệm đều sẽ nằm trên người Quan Hoa Vinh cả.
Bọn hắn khống chế Tiêu Cao Nghĩa lại, lo lắng khuyên can.
- Một đám ngu xuẩn! Cút ngay cho ta!
Tiêu Cao Nghĩa tức giận, dùng sức hất bọn hắn ra.
Thường Lăng run run thở phào, giọt nước mắt trượt xuống gương mặt.
Nhưng, thời điểm nàng mở mắt ra lại ngoài ý muốn nhìn thấy phía trước rừng cây đang có một bóng người lảo đảo đi tới.
Tiêu Cao Nghĩa sâu hít một hơi, cười lạnh nói:
- Tốt, chúng ta không gỡ y phục nữa, thay cách khác.
Thường Lăng khinh thường nói:
- Kẻ vô sỉ vô năng như ngươi sẽ chỉ dùng loại thủ đoạn ti tiện buồn nôn này thôi sao?
- Thủ đoạn không ở cao thấp, có tác dụng là được.
Tiêu Cao Nghĩa cười gằn mở ra năm ngón tay phải, lung lay ở trước mặt Thường Lăng:
- Đoán xem ta muốn làm gì?
Thường Lăng nhìn về phía trước.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Tiêu Cao Nghĩa kỳ quái quay đầu.
Bọn thị vệ hoàng thất bên cạnh Thường Lăng cảnh giác, cũng liên tiếp quay đầu nhìn về phía rừng rậm.
Khương Phàm làm ra bộ dáng rất yếu ớt, lao đảo từ giữa rừng núi đi tới, được mấy bước liền dừng lại, đỡ lấy cây đại thụ bên cạnh th ở dốc, trên y phục còn thoa đầy máu động vật.
- Một hài tử?
Bọn thị vệ trao đổi ánh mắt, đều rất kinh ngạc.
Đây là công tử nhà ai? Là người trong Đan quốc nào?
- Hỏi một chút là ai, đừng để hắn tới gần nơi này.
Tiêu Cao Nghĩa phân phó thị vệ bên cạnh, vì ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn, hắn mang theo liêm đao đạt vào cổ Thường Lăng.
Thị vệ vác lấy lợi kiếm, đi về phía trước:
- Đứng ở nơi đó, đừng có lại tới gần.
Khương Phàm trừng mắt lên, đỡ lấy thân cây bên cạnh, chầm chậm ngồi xuống.
- Ngươi là hài tử nhà ai?
Thị vệ đứng cách vài chục bước quát lên.
Khương Phàm không nói lời nào, chỉ kịch liệt thở hổn hển.
Thị vệ cảm giác kỳ quái, do dự một chút lại đi đến trước mặt Khương Phàm.
Khương Phàm tóc tai bù xù ngồi, hơi há mồm, phát ra thanh âm rất nhỏ.
- Ngươi nói cái gì?
Thị vệ đụng đụng vào Khương Phàm.
- Các ngươi...!Các ngươi...!
Khương Phàm nói thật thấ giọng.
- Chúng ta?
Thị vệ nửa ngồi đến trước mặt Khương Phàm, nhíu mày nhìn hắn.
Khương Phàm mệt mỏi nói nhỏ:
- Các ngươi...!Có...!
- Chúng ta có cái gì? Nói rõ cho ta!
Thị vệ đưa tay đẩy Khương Phàm.
Khương Phàm thuận thế ngửa người tựa trên cây, hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói:
- Các ngươi gặp nguy hiểm.
- Nguy hiểm gì!
- Nguy hiểm lớn.
- Ở đâu ra nguy hiểm lớn, rốt cuộc ngươi là ai, ai khiến ngươi bị thương thành thế này.
Bọn thị vệ ở xa xa không nhịn được hô to.
- Rốt cuộc đã