Khương Phàm vội vàng trấn an.
- Trước đừng kích động.
Ta quả thật có ý nghĩ, muốn Đan quốc khai chiến cùng hoàng thất, nhưng, hoàng thất tuyệt đối không thể nào đồ sát Đan quốc thật được.
Lúc bắt đầu chúng ta còn cho rằng hoàng thất sẽ không chế tài Đan quốc, cô xem bây giờ một chút!
Hôm nay Thường Lăng xem như đã hung hăng lĩnh giáo được nhân tính ghê tởm, cũng đánh giá cao hoàng thất kính sợ tổ huấn như thế nào.
Nếu quả thật muốn ồn ào đến vạch mặt, hoàng thất chuyện gì cũng đều có thể làm ra được.
- Nếu như không làm như vậy, cũng chỉ có thể mang theo cô và quốc quân rời khỏi Đan quốc.
Nếu như bọn hắn trắng trợn khuyếch đại, các ngươi...!
Khương Phàm không nói thêm lời.
Mặc dù rất hi vọng quốc quân đối kháng cùng hoàng thất, nhưng vẫn tôn trọng thái độ của bọn họ.
Thường Lăng trầm mặc.
Nếu như đi, rất có thể sẽ không về được.
Nếu như đi, một đời thanh minh của phụ thân không biết sẽ bị bôi đen đến cái dạng gì.
Nếu như đi, Đan quốc sẽ lập túc bị hoàng thất thẩm thấu, không biết có bao nhiêu người bị ám sát, không biết Đan quốc sẽ lại gặp phải cái gì.
Nhưng, nếu như kiên trì náo lên, chờ đợi Đan quốc lại sẽ là cái gì?
- Ta đã khôi phục tương đối rồi.
Tô Nguyên Minh đứng dậy, có chút e ngại nhìn Thương Minh bên cạnh.
Khương Phàm ra hiệu hắn chờ một lát, hỏi đến thái độ Thường Lăng:
- Nếu như cô nguyện ý rời khỏi, chúng ta nghĩ cách cứu quốc quân.
Nếu như cô muốn ở lại, chúng ta nghĩ cách bắt Thường Ngọc Thư.
- Trước tiên bắt Thường Ngọc Thư, thông qua Thường Ngọc Thư cứu phụ thân ta.
Đến lúc đó, xem thái độ phụ thân thế nào.
Thường Lăng lắc đầu, đây không phải là chuyện nàng có thể quyết định, vẫn phải xem phụ thân nàng.
- Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, quốc quân của chúng ta cũng nên quyết định tốt rồi.
Lục hoàng tử chờ ở bên ngoài sau nửa canh giờ liền đứng dậy muốn đi vào trong phòng.
- Thường Ngọc Thư...!
Tô Nguyên Minh kịp thời chạy tới nơi này, đứng cách rất xa gọi Thường Ngọc Thư lại.
- Sao ngươi lại tới đây?
Thường Ngọc Thư hơi nhíu mày.
- Quốc quân đã quyết định chưa?
Tô Nguyên Minh chột dạ, luôn cảm giác cường giả hoàng thất đang ngó chừng hắn, đi tới lại đi tới, hai chân giống như đều không nghe theo hắn, dứt khoát đứng ở trong sân không đi.
- Đang sắp quyết định.
Thường Ngọc Thư không có nhìn ra Tô Nguyên Minh có vấn đề gì, cũng không nghĩ tới đã xảy ra cái gì.
- Hắn có thái độ gì?
Tô Nguyên Minh dùng sức nắm chặt hai tay trong tay áo, cố gắng trấn định lại.
- Còn chưa có xác định.
Ngươi tới đây làm gì?
- Ta đến lĩnh thù lao của ta.
- Có ý gì?
- Ta muốn Thường Hi Đan Kinh.
- Ngươi rất rõ ràng Thường Hi Đan Kinh đang trong tay quốc quân, làm sao có thể cho ngươi bây giờ?
Thường Ngọc Thư bất mãn, tuy nhiên vẫn nhịn được.
Tô Nguyên Minh nói.
- Nếu các ngươi có thể bức hiếp quốc quân chấp nhận các điều kiện thì có thể để hắn sớm giao Thường Hi Đan Kinh ra.
- Chúng ta còn chưa có đưa ra điều kiện muốn lấy địa vị của hắn, những chuyện này trước đó đều đã đề cập với ngươi rồi.
Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Thường Ngọc Thư rất kỳ quái, cũng rất tức giận, lập tức sắp thành công, lúc này lại đến đảo loạn cái gì?
Sắc mặt đám người Lục hoàng tử dần dần trầm xuống, hắn là tới uy hiếp bọn hắn sao?
Tô Nguyên Minh nhìn người trong viện, nói.
- Ta bỗng nhiên cảm giác, có khả năng sau đó các ngươi sẽ giết ta.
Thường Ngọc Thư nghiêm túc nói.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó! Nếu ta đã cam đoan thì nhất định có thể bảo đảm cho