Thường Lăng nao nao, gương mặt xinh đẹp đỏ thành ráng chiều, vừa vội lại vừa giận:
- Ngươi hỗn đản!
- Ta hỗn đản, ta hỗn đản, ta không nói rõ ràng.
Khương Phàm càng hãi hùng khiếp vía, tuổi còn trẻ, cũng không thể làm loạn.
Hắn lại có u mê thế nào thì cũng đã hiểu lời nói vừa rồi kia của Thường Lăng có ý vị như thế nào.
Thế nhưng...!Vị tông sư tôn quý cao ngạo này rốt cuộc làm sao vậy, cũng bởi vì được cứu mấy lần mà đã đ ộng tình rồi sao?
Thường Lăng lập tức quay người, đưa lưng về phía Khương Phàm.
Xấu hổ, ảo não, vừa tức vừa muốn độn thổ, toàn bộ đều tụ ở trên mặt, để nàng hận không thể vặn mình một tay.
Mình làm sao vậy?!
Mình điên rồi sao?
Vừa rồi mình đã nói cái gì vậy chứ?!
- Thường Lăng...!
- Đừng gọi ta!
- Y phục phía sau cô bị rách hết rồi, bên trong...!Rất thông thấu...!
Khương Phàm từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra một bộ y phục khác ném tới bên cạnh Thường Lăng.
- Aaa… !
Thường Lăng sợ hãi đứng lên, cầm y phục cuống quít chạy đến trong bụi cỏ trước mặt.
- Nghiệp chướng thật!
Khương Phàm cười khổ lắc đầu, tiếp tục luyện hóa đan dược, khép lại những vết thương trên xương cốt da thịt, khôi phục tinh thần.
Trước khi trời tối, Khương Phàm đã hoàn toàn khôi phục, cũng nhanh chóng đào một lối đi sâu xuống lòng đất, mang theo Thường Lăng trốn đi.
Bởi vì cuộc nói chuyện ban ngày, nên bầu không khí bây giờ trở nên có chút mập mờ.
Khương Phàm còn có thể mượn cơ hội đốt cháy thanh đồng tiểu tháp, di chuyển lực chú ý, giả bộ như cái gì cũng đều không có phát sinh.
Thường Lăng cũng rất không được tự nhiên, co quắp ở trong góc, vẻ mặt hốt hoảng.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, bình an vô sự.
- Chúng ta chạy đi đâu?
Thường Lăng theo sát sau lưng Khương Phàm, nhìn qua sơn dã rừng rậm bình tĩnh sau bạo loạn.
Sáu ngày, không biết còn bao lâu mới có thể đi ra khỏi Đại Hoang, cũng không biết đội ngũ Đan quốc thế nào rồi.
- Ta yêu cầu một chuyện, cô tiến vào thanh đồng tiểu tháp, hay là...!
Khương Phàm triển khai hỏa dực.
Thường Lăng lắc đầu:
- Ta đã nói rồi, ta không vào thanh đồng tiểu tháp.
- Cái kia...!
Khương Phàm duỗi hai tay ra, lại có chút chần chờ.
Bất tri bất giác, sắp trưởng thành, có một số việc xác thực nên kiêng kỵ, không thể lại xem không có gì như vậy được.
Thường Lăng đi đến bên cạnh Khương Phàm, mặc cho Khương Phàm ôm lấy.
Tuy nhiên lần này, hai tay Thường Lăng không có chăm chú che chở phía trước nữa, mà là sau khi hơi do dự, nàng đã đưa tay vòng lên cổ Khương Phàm, nghiêng đầu tựa ở trước ngực Khương Phàm.
Khương Phàm bình tĩnh ôm nàng phóng tới không trung, trong lòng lại một trận kêu r3n, xảy ra chuyện lớn rồi.
Vị tông sư băng thanh ngọc khiết kiêu ngạo thanh cao này không phải không thích nam tử sao, không phải chung thân không gả sao, không phải xem nam tử thiên hạ như không sao?
Làm sao bây giờ lại đ ộng tình rồi?
Thiếu nữ ơi thiếu nữ.
Cho nên nói, tuổi trẻ không hiểu chuyện không cần loạn thề.
- Ngươi...!đính hôn với Dạ An Nhiên?
Thường Lăng dựa sát vào trong ngực Khương Phàm khẽ nói.
- Ừm!
Khương Phàm trả lời lập tức.
Thường Lăng trầm mặc một lát:
- Ngươi không có.
Khương Phàm không nói một lời, ôm nàng lao vùn vụt giữa tầng mây, quan sát núi non sông hồ.
- Ngươi đang tìm cái gì?
- Tượng đá.
- Tượng đá gì?
- Cùng loại với tượng đá trên vách đá kia.
- Ngươi hoài nghi Đại Hoang còn có tượng đá khác?
- Nếu quả thật có, chúng ta liền được cứu rồi.
Vào lúc giữa trưa, Khương Phàm đứng giữa bầu trời, dùng đan dược bổ sung linh lực, nhìn chằm chằm toà núi cao nguy nga phía trước kia.
- Thật là có.
Thường Lăng kinh ngạc nhìn