Bởi vì Hàn Ngạo có thân phận đặc thù, đệ tử thánh văn của Vô Hồi thánh địa, đứng vị trí thứ sáu Võ Hầu bảng.
Bởi vì Hàn Ngạo từ hai năm trước đã không còn tiếp nhận khiêu chiến, càng không có người dám khiêu chiến hắn.
Bởi vì Hàn Ngạo muốn đích thân khiêu chiến người quá đặc biệt.
Dế nhũi? Bạch Mao thôn? Nhi tử thôn trưởng, Khương lão nhị?
Bởi vì điều kiện giao dịch Hàn Ngạo lên đài khiêu chiến là —— thời hạn chủ tớ!
- Dế nhũi đâu? Sắp đến giờ rồi người còn chưa tới sao.
- Khương lão nhị là tên thật sao? Loại như thế cũng đáng để Hàn Ngạo tự mình khiêu chiến? Còn giao dịch thời hạn chủ tớ!
- Chết tiêt, ta quá hiếu kỳ rối, cuối cùng là người nào.
- Từ hôm qua đến bây giờ cũng không có người nào tra ra Khương lão nhị là ai sao?
Khán đài tầng năm kín người hết chỗ, tiếng nghị luận ầm ĩ, đều tràn ngập chờ mong đối với cuộc khiêu chiến này.
- Hàn Ngạo ơi Hàn Ngạo.
Các đệ tử Vô Hồi thánh địa tới rất nhiều, đều đứng trong sương phòng phía trên tầng năm nhìn Hàn Ngạo đang ngồi xếp bằng điều dưỡng bên trên lôi tràng.
Khương lão nhị?
Thua thiệt hắn nghĩ ra, đây là ngụ ý vạn năm lão nhị sao?
Còn đem Bạch Hổ quan nói thành Bạch Mao thôn, đem Khương Hồng Võ nói thành thôn trưởng.
Bọn hắn thật có chút dở khóc dở cười, chưa từng nghĩ đến Hàn Ngạo lại còn có một mặt ngây thơ như vậy.
- Khương Tuyền trưởng lão là cô cô Khương Phàm, Khương Phàm là do Thánh Chủ tự mình mời chào, đã vậy Hàn Ngạo còn quá nhục nhã hắn, là thật không nể mặt mũi mà.
- Hình như Hàn Ngạo ở ngoài Chí Ám lĩnh vực bị Khương Phàm khi dễ.
- Hàn Ngạo trước đó vẫn luôn tuyên bố muốn hung hăng giáo huấn Khương Phàm, để Khương Phàm quỳ bò vào Vô Hồi thánh địa.
Kết quả vừa đối mặt liền thua, Hàn Ngạo là nuốt không trôi cục tức này.
- Khương Phàm thật là, mới đến cũng không thu liễm tài năng, cho các sư huynh sư tỷ chút mặt mũi?
- Ta chưa từng nhìn thấy Hàn Ngạo như thế này bao giờ, hôm nay đoán chừng sẽ hung hăng giáo huấn Khương Phàm thật.
Các đệ tử Vô Hồi rất bất đắc dĩ, nhưng cũng lại có chút chờ mong.
Bọn hắn cũng tràn đầy hiếu kỳ đối cái tên điên dìm nước Ly Hỏa thánh địa kia.
Khi Khương Phàm đi đến Đại Tự Tại điện tầng đầu tiên, Hàn Ngạo ở trên diễn võ trường tầng hai liền mở bừng mắt ra đầu tiên, một vòng tinh mang lăng liệt chợt hiện
lên.
Cả những người náo nhiệt nói chuyện với nhau đều liên tiếp an tĩnh lại, kỳ quái nhìn Hàn Ngạo trên đài.
Hàn Ngạo đã nhận ra khí tức Khương Phàm, cũng không phải cảm nhận linh văn, mà là phản ứng của long nguyên trong thân thể.
Tựa như có thiên địch tới gần, để hắn bỗng nhiên khẩn trương.
- Hắn, rốt cuộc là linh nguyên gì?
Hàn Ngạo khẽ nhíu mày, cảnh giác ngoài ý muốn càng, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu lên, chờ đợi Khương Phàm xuất hiện.
- Tới rồi?
- Ở chỗ nào!
Đám người liên tiếp đứng dậy, hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Khương Phàm đi đến tầng thứ hai, lần theo chỉ dẫn, đi tới diễn võ trường khổng lồ nhất.
Cửa đá chậm rãi đẩy ra, đập vào mắt rõ ràng là quảng trường rộng rãi khổng lồ, bậc thang vờn quanh tầng tầng hướng lên, hơn mấy ngàn vạn người ngồi đầy nhóc trèo lên.
Đài diễn võ vô cùng rộng rãi, xung quanh còn hoa lệ cột đá bao quanh, chống lên bảo vệ.
- Oa...!
Toàn trường vang lên tiếng kinh hô liên miên, chỉ là tiếng hô đều đưa cho nữ tử áo trắng cao gầy thướt tha bên cạnh Khương Phàm.
Ngay sau đó, tiếng kinh hô lại lần nữa tăng vọt.
- Hứa Như Lai?
- Đây là Hứa Như Lai nào?
- Hẳn là Chiến Phật Hứa Như