Giữa mấy hơi ngắn ngủi, không chờ bọn hắn đã hiểu đang xảy ra chuyện gì, Khương Phàm liền hung hăng đánh Hứa Như Lai đi ra?
Đó là Hứa Như Lai!
Có mấy vị đệ tử chậm rãi quay đầu, nhìn Hàn Ngạo hôn mê bất tỉnh ở phía sau, sư huynh, đụng tới tên quái vật như thế, ngươi thua cũng thật không oan chút nào!
- Thắng?
- Hắn lại thắng!
Đôi mắt xinh đẹp của Thường Lăng lại tỏa sáng, cảm xúc chập trùng, gương mặt xinh đẹp kích động đến đỏ lên.
Nhìn thân ảnh anh tuấn cường thế trên lôi đài kia, lại có cảm giác say mê kỳ diệu.
Thì ra không phải nàng không thích nhìn nam tử luận võ, mà là những người kia căn bản không xứng gọi là luận võ.
Thì ra nàng không phải không thích nam tử, mà là từ nhỏ đến lớn đều nhìn thấy Luyện Đan sư nhu nhược, mà lúc này mới xem như là nam tử thật sự.
- Kết thúc ba hiệp! Hứa Như Lai, ngươi thua rồi!
Khương Phàm kịch liệt th ở dốc, thân thể suy yếu, hai tay run nhè nhẹ.
Cực hạn năm đao!
Cực hạn năm đao!
Thắng!
- Ngọa tào!
Toàn trường sôi trào.
- Đây là quái vật gì chứ?
- Vô Hồi thánh địa từ đâu tìm được một kẻ điên như thế?
- Đó là đao pháp gì, hoàn ngược Hứa Như Lai đến như vậy sao?
- Thua! Hứa Như Lai thua sao?! Siêu cấp thiên tài vị trí thứ năm Võ Hầu bảng này, cứ chật vật như vậy mà thua sao?!
- Thật ác độc! Thật mạnh! Võ Hầu bảng lại nổi gió lớn rồi!
Mọi người kích động lại rung động, khó mà khống chế tiếng hô to gầm loạn.
Hôm nay quá đặc sắc, vốn là đến xem náo nhiệt, không nghĩ tới lại có thể tận mắt thấy một trận lại một trận chiến đấu đặc sắc tuyệt luân đến thế này.
Lực lượng một người, liên chiến hai trận, liên tiếp đánh bại hai đại thiên tài vị trí thứ sáu, thứ năm Võ Hầu bảng.
Vương Quốc Hắc Ám muốn oanh động.
- Cút ngay!
Hứa Như Lai cưỡng ép hất thị vệ ở hai bên ra, căm tức nhìn Khương Phàm trên lôi đài.
Hắn không phải chưa từng thua qua, chỉ là chưa từng chật vật qua như vậy.
Cơ hồ không có chút uy lực chống đỡ nào!
Ngay cả hai tay đều nát!
Nhưng, hắn không có phát huy tốt, kỳ thật hắn còn có thể càng mạnh hơn.
Đây không phải thực lực chân chính của hắn!
- Nếu như không phục, xin mời Thánh Phật lại đến.
Ngươi, không được.
Khương Phàm ăn vào viên thuốc, điều dưỡng cảm giác đau nhức toàn thân, nhìn Chiến Phật cười lạnh.
- Ta được hay không, không phải ngươi là được! Ta lấy tên Thánh Phật, phát khiêu chiến với ngươi!
- Giao dịch, hay là mệnh!
- Mệnh Khương Phàm ngươi!
Hứa Như Lai thay Thánh Phật phát khiêu chiến.
- Ta tiếp nhận khiêu chiến, định thời gian.
Khương Phàm không để ý lại hiện ra thực lực, giúp Vô Hồi thánh địa tăng lên lực ảnh hưởng.
- Sau năm ngày!
- Không rảnh, ta phải về Vô Hồi thánh địa!
- Mười ngày!
- Không được, ta phải đi bái sư!
- Một tháng, không được nữa chính là ngươi e sợ chiến!
- Ta đồng ý! Một tháng sau, tại toà Tự Tại điện này!
- Tốt!! Ngươi chờ đấy!! Hôm nay ta rời khỏi đài diễn võ thế nào, một tháng sau ngươi sẽ lui ra như thế đấy!
Sau khi Hứa Như Lai hung tợn cảnh cáo, hắn mang theo bọn thị vệ rời khỏi.
Khương Phàm nói với chỗ cao.
- Xin mời thực hiện giao dịch, bảo đảm Cổ Tác Nhân rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám!
- Bên thắng, Khương Phàm, Vô Hồi thánh địa.
Kẻ thua, Hứa Như Lai, Chí Tôn Kim Thành.
Giao dịch sinh mệnh, Cổ Tác Nhân.
Từ hôm nay, đưa ra khỏi Vương Quốc Hắc Ám.
Đám người trấn thủ tại diễn võ trường đáp lại thỉnh cầu của Khương Phàm.
Hứa Như Lai