Đan Hoàng không ngừng nhắc nhở Khương Phàm rời khỏi, khí tức sát lục đến từ hắc ám gần như ăn mòn linh hồn Khương Phàm, cũng ảnh hưởng đến hồn niệm hắn.
Khương Phàm gắt gao cắn chặt hàm răng, k1ch thích linh nguyên hóa thành tơ vàng bảo vệ ý thức tùy thời muốn sụp đổ.
Rốt cuộc...!
Khương Phàm đứng ở trong bóng tối vô biên, chỗng đỡ khí tức sát phạt tràn ngập đất trời, nhìn qua thế giới hắc ám ở phương xa, cũng chính là, Thâm Uyên Ác Linh chân chính.
- Đó là cái gì...!
Khương Phàm rung động, toàn thân rùng mình.
Nơi này đều là hắc ám, ánh sáng khó tiến được đến đây, lúc đầu cái gì đều không nhìn thấy, toàn thân Khương Phàm sôi trào huyết khí lại tại giờ phút này đều hội tụ về hai mắt.
Trong tầm mắt, hiện ra một hình ảnh kinh khủng.
Ở bên ngoài hơn trăm dặm, sâu trong phế tích băng diệt, một cánh tay dài đến vạn trượng câm một chiến thương c ắm vào nơi đó, xuyên qua một thi hài to lớn.
Toàn thân thi hài đen kịt, ma khí ngập trời, tử khí đầy đồng.
Nó nằm nghiêng ơ trong phế tích, gắt gao bắt lấy cây giáo cắm nghiêng ở trên người, đầu lâu nâng lên, giống như đang gào thét với trời.
Tiếng ma hống vô hình như đang chấn thiên động địa, vỡ nát thiên khung.
Chiến thương vạn trượng, xích hồng yêu dị, khí tức sát phạt ngập trời, bên ngoài chảy dung nham giống như máu tươi, khoáng thế vĩnh tồn, mãi mãi không cạn.
- Liệp Thần Thương?
Khương Phàm thốt ra, toàn thân kinh hãi.
Ký ức trong ý thức đột nhiên rõ ràng, dừng lại tại thời khắc quan trọng nhất ở kiếp trước.
Bờ Đăng Thiên Kiều, Bát Đế giá lâm, Bách Hoàng xuất chinh.
Thiên Hậu, Tu La, chư tướng hoàng triều, trăm vạn hùng binh, dục hỏa đẫm máu, tử chiến không lùi.
Kiếp trước Chiến Khu ngạo khiếu Thương Thiên, rung chuyển càn khôn, ngàn vạn thi cốt dưới chân, phía sau là huyết hà ngập trời.
Rung động chiến trường Bách Tộc.
Rung động thiên địa hoàng tộc.
Rung động biến đổi lớn kinh thiên.
Cường giả đầy trời chiến lực thông thiên, Thần Binh vô tận sát khí cuồn cuộn.
Trong hỗn loạn, một thanh chiến thương dính qua vô số thần huyết, đâm xuyên qua chiến trường bạo loạn lại mênh mông vạn dặm, ven đường băng diệt tám mươi ngàn hùng binh, lấy Thiên Cương đại tướng đánh giết thần triều làm hỗ trợ, đâm về phía Chiến Khu kiếp trước, xuyên qua cánh tay.
- Liệp Thần Thương, từng làm tổn thương Chiến Khu ta tại chiến trường Bách Tộc.
Cảm giác kinh hồn này, cho dù tái thế luân hồi vẫn mãi tồn tại.
Tinh thần Khương Phàm rung động, ánh mắt lắc lư.
Liệp Thần Thương, tuyệt thế hung binh, đệ nhất sát khí Hoàng Thiên thế giới, trọng thương săn giết vô số Thần Linh.
Liệp Thần Thương, trời khó táng, đất khó diệt, sinh ra từ thế giới Hoang Cổ, giết chóc đến nay, không hư hại chút nào.
Liệp Thần Thương...!Ngươi vậy mà lại mai táng ở chỗ này!
- Ngươi nói, Liệp Thần Thương? Liệp Thần Thương, còn chưa bị hủy diệt sao?
Linh hồn Đan Hoàng truyền ra từng âm thanh rung động, trong ký ức không trọn vẹn của hắn cũng có bóng dáng Liệp Thần Thương.
- Cái đó là...!
Ánh mắt Khương Phàm chậm rãi hướng lên, phía trên chiến thương vạn trượng chỉ xéo trên bầu trời hắc ám, có một vòng huyết nguyệt.
Huyết nguyệt đứng đấy, huyết khí cuồn cuộn, nở rộ hồng quang yêu dị, chiếu sáng phế tích mờ tối.
Ngàn vạn ác linh chiếm cứ mấy trăm dặm trong phế tích, triều bái huyết nguyệt giữa trời, cũng đang hiến tế huyết nguyệt huyết khí mà ban đêm bọn chúng cướp đoạt từ bên ngoài Đại Hoang.
- Đó là máu của ta?
Khương Phàm chăm chú nhìn huyết nguyệt to lớn giữa bầu trời.
Huyết khí toàn thân hắn bắt đầu thay đổi, chính là đến từ nó.
Bên trong huyết nguyệt có thể là thời điểm chiến mâu xuyên thủng cánh tay hắn mang ra Thần Hoàng huyết.
Cho dù đã luân hồi, vẫn có thể cùng