Các ác linh, hồn khí bị đánh tan trong nháy mắt, nổ lên hắc triều đầy trời.
Khương Phàm nhìn thấy một màn này, trong lòng liền cảm động.
Linh hồn này hẳn chỉ là một số hồn khí Thiên Cương đại tướng bị cuốn đi, còn bị tuyệt thế hung binh Liệp Thần Thương này ăn mòn ngàn năm, phải nói là đã biến thành Hồn nô, không có ý thức.
Nhưng, vẻn vẹn vài tiếng kêu gọi lại đã tỉnh lại trí nhớ của hắn, dấy lên ý thức hộ chủ của hắn.
Khi còn sống, theo chủ chinh chiến cả đời, sau khi chết, còn nguyện hộ chủ chu toàn.
Đây mới là chấp niệm trung thủ dung nhập linh hồn.
- Thần có tội, để Thần Hoàng chấn kinh.
Sau khi Thiên Cương đại tướng đẩy lui Ác Linh Sát Hồn, lần nữa quay người quỳ lạy Khương Phàm.
Dù đây chỉ là cơ thể Luân Hồi.
- Hắn còn sống không?
Khương Phàm nhìn qua thi hài táo bạo nơi xa, không chỉ kịch liệt giãy dụa, lại còn đang cưỡng ép khống chế huyết khí sôi trào.
Huyết khí cuồn cuộn, phấp phới trời cao, lại càng bị dẫn dắt trở về càng nhiều, chỉ có tơ máu màu vàng bên trong còn đang kiên trì xông tới nơi này.
- Hắn không có chết, chỉ bị Liệp Thần Thương trấn áp lại.
Bộ di hài kia chính là Ma Hoàng vận dụng Liệp Thần Thương tại chiến trường Bách Tộc.
Kiếp trước, sau khi Khương Phàm bị trọng thương ở Chiến Khu đã cưỡng ép rút Liệp Thần Thương ra, đứng cách vạn dặm, đánh về phía Ma Hoàng, xuyên qua toàn bộ cơ thể hắn.
Dưới cơn thịnh nộ điên cuồng bạo kích, ném Liệp Thần Thương lấy kinh thế sát uy, trong nháy mắt băng diệt cơ thể Ma Hoàng, một mực đánh đánh hắn ra khỏi chiến trường Bách Tộc.
Thiên Cương đại tướng nói:
- Mặc dù hắn đã bị trấn trụ, nhưng vẫn đang thôi động ác khí Liệp Thần Thương, từ giữa thiên địa dẫn dắt vong hồn chết đi, không ngừng liên tục tạo thành Ác Linh Sát Hồn, thay hắn ra ngoài cướp đoạt huyết khí, cung cấp nuôi dưỡng huyết nguyệt.
Huyết nguyệt lấy thần huyết của ngài là nguồn suối, hình thành uy lực giam cầm, hấp thu huyết khí vạn vật, luyện hóa chí thuần huyết tinh, đến nay đã ngàn năm.
Khương Phàm nhíu mày:
- Hắn muốn phục sinh?
- Chờ huyết nguyệt tích lũy đầy đủ tinh huyết, đạt tới quy mô mong muốn liền sẽ dung nhập vào thân thể của hắn.
Đến lúc đó, hắn có thể rút Liệp Thần Thương ra.
Ý thức Thiên Cương đại tướng rất hỗn loạn, Liệp Thần Thương khống chế để ý thức hắn không ngừng hiện lên sát niệm điên cuồng, muốn xé nát hết thảy mọi thứ trước mặt, nhưng sâu trong linh hồn còn có chấp niệm mãnh liệt hơn đang chống cự với sát khí, để hai đầu gối hắn quỳ xuống, cung kính đáp lại.
- Dự tính còn có bao nhiêu năm?
Vẻ mặt Khương Phàm trở nên nghiêm trọng.
Vị Ma Hoàng này cũng không phải Ma Hoàng bình thường, nếu thật sự tránh thoát trấn áp, hậu quả khó mà lường được.
Đừng nói là Đại Hoang, xem như La Phù sơn mạch đều sẽ lầm than, cực khổ.
- Dựa theo tốc độ trước mắt, ước chừng không kém mười mấy hai mươi năm.
- Nếu như phong ấn nơi này thì sao?
- Phong ấn không được, sát khí Liệp Thần Thương ăn mòn hư không, hình thành vô số vết nứt, nó còn từ trong vết nứt ở hư không dẫn dắt tử khí, tạo nên Ác Linh Sát Hồn, coi như có thể cưỡng ép phong ấn, sau khi Ác Linh Sát Hồn góp nhặt đến đủ quy mô, vẫn có thể một lần nữa phá vỡ phong ấn.
Hắn, cuối cùng vẫn sẽ thoát được.
Khi bọn hắn đang nói chuyện, huyết khí lao nhanh rốt cuộc cũng vọt tới nơi này.
Phía ngoài huyết khí chí thuần chí dương, bên trong tràn ngập kim quang tôn quý, cũng chính là thần huyết kiếp trước của Khương Phàm.
- Giúp ta trông coi.
Khương Phàm mở hai