- Phượng gia nói các ngươi đi ra ngoài lịch luyện, ta liền đoán được có thể là tiến vào La Phù sơn mạch.
Quả nhiên là như vậy.
Địch Vân tỏa ánh hai mắt, nụ cười quỷ dị.
- Tỷ đệ Phượng gia, quả thật là các ngươi.
Những người áo đen khác đều lộ ra nụ cười quỷ dị tương tự.
Bọn hắn là nhóm tử sĩ đầu tiên mấy ngày trước Diêm La điện nghiêm mật lựa chọn, phụng mệnh chui vào La Phù, vòng vào Đại Hoang, điều tra tình huống.
Bọn hắn chọn trời tối mới chầm chậm tiến vào La Phù, vì để dễ ẩn nấp, nhưng vừa mới tiến đến không bao lâu liền đã nhận ra bóng người đối diện, bọn hắn lập tức đuổi theo là muốn thấy rõ ràng là ai để diệt trừ, tránh bại lộ hành tung.
Không nghĩ tới lại là tỷ đệ Phượng gia.
- Các vị là đang tìm chúng ta sao?
Trong lòng Phượng Bảo Nam âm thầm căng lên.
Giọng điệu này, lời nói này là có ý gì?
Phượng Linh Hi có dự cảm không tốt, bọn gia hỏa kinh khủng của Diêm La điện này tại sao phải đến Phượng gia nghe ngóng bọn hắn, vì sao lại đoán được bọn hắn là tiến vào La Phù!
- Xin hỏi hai vị, tại sao muốn đến La Phù.
Địch Vân hung dữ nhìn bọn hắn chằm chằm, giống như một con sói nhìn thấy thịt mỡ.
Phượng Bảo Nam cố gắng trấn định đế ứng phó.
- Tỷ đệ chúng ta trước đó đều là lịch luyện tại Hoang Mãng nguyên, sau khi Ly Hỏa thánh địa phát sinh ra chuyện, bọn ta sinh ra hứng thú đối với La Phù, liền đến nơi này lịch luyện.
Đây coi như là mạo phạm Ly Hỏa thánh địa sao?
Địch Vân cười lạnh:
- Chỉ là đến rèn luyện?
- Chẳng lẽ còn có chuyện khác?
- Có chuyện khác hay không, cần ngươi nói cho ta biết.
- Địch Vân, ta không rõ ngươi có ý gì.
Nếu như không có chuyện đặc biệt gì, chúng ta phải đi về.
Phượng Bảo Nam giữ chặt tay tỷ tỷ, chuẩn bị cưỡng ép rời khỏi.
Địch Vân tiến về phía trước một bước, người áo đen phía sau đồng thời cũng lên phía trước, vây kín không kẽ hở.
- Trở về? Ha ha, ngươi muốn về Hoang Mãng nguyên rất dễ.
Nhưng nếu lại về Phượng thành, chỉ sợ là khó khăn đây.
Phượng Linh Hi ra vẻ tức giận thét hỏi:
- Địch Vân, ngươi nói lời này là có ý gì?
- Ta có ý gì, ngươi rõ ràng nhất.
Lộ mặt đi, cùng lão bằng hữu chào hỏi.
Địch Vân quay đầu nhìn về đội ngũ phía sau lưng.
Một nam tử cao gầy đi về phía trước hai bước, mở đấu bồng màu đen lên, lộ ra một gương mặt anh tuấn cường tráng:
- Phượng Bảo Nam, đã lâu không gặp.
- Hoa Vị Yêu?
Phượng Bảo Nam rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt.
Người này không phải đã giao cho Khương Phàm sao, làm sao lại đi cùng với Địch Vân.
- Phượng Bảo Nam, ngươi tiến La Phù, là tới tìm bằng hữu của ngươi sao?
Hoa Vị Yêu nhếch miệng lên cười lạnh, thật là oan gia ngõ hẹp, đã vậy còn đụng phải quá nhanh.
Phượng Bảo Nam có chút luống cuống.
- Ta làm chuyện gì, hình như cũng không cần bẩm báo cùng ngươi.
Hoa Vị Yêu cười nói:
- Ta trước kia, là không cần.
Nhưng ta bây giờ là đệ tử Diêm la điện của Ly Hỏa thánh địa.
- Ngươi phản bội La Phù?
Con ngươi Phượng Bảo Nam và Phượng Linh Hi cùng nhau co rụt lại.
Gia hỏa này lại còn dám tiến vào Vô Hồi thánh địa?
Chẳng phải là đã đem mọi chuyện giữa bọn hắn và Khương Phàm ôm ra hết rồi sao.
- Ngươi bây giờ hẳn là nên ngẫm lại, có phải mình đã phản bội Ly Hỏa thánh địa hay không!
Hoa Vị Yêu lắc lư ánh mắt, nở rộ lên tia sáng yêu dị, tiếp cận Phượng Bảo Nam, muốn khống chế ý thức của hắn.
Phượng Bảo Nam lập tức tránh khỏi ánh mắt của hắn, lặng lẽ ra hiệu với tỷ tỷ, tận lực ứng phó, nếu như ứng phó không nổi thì phải chuẩn bị