Địch Vân đột nhiên hung ác, vọt tới dây leo hung hãn, dễ như trở bàn tay bắt lại Phượng Linh Hi sắp nhảy xuống.
Các cường giả Diêm La điện tuỳ tiện phá hủy dây leo, nhanh chóng chặn lại được xung quanh Phượng Linh Hi, khốn trụ nàng.
- Chỉ bằng Linh Nguyên cảnh tứ trọng thiên ngươi đây cũng vọng tưởng chạy trốn khỏi chúng ta?
Địch Vân bắt lấy mắt cá chân Phượng Linh Hi, hung hăng nện xuống đất.
Phượng Linh Hi há mồm phun ra một ngụm máu, gục ở chỗ này đau đớn cuộn mình.
- Đau không? Ha ha, nữ tử Phượng gia, chính là yếu ớt như vậy!
Địch Vân nắm lấy tóc Phượng Linh Hi, dùng sức giật đứng lên:
- Chúng ta đã gặp qua vô số lần, thật giống như ngươi chưa từng nhìn tới ta, nhưng bắt đầu từ hôm nay, ngươi là của ta!
Hoa Vị Yêu nói:
- Địch huynh trước hết để cho ta kéo cô ta vào huyễn cảnh, hỏi rõ ràng mọi chuyện, sau đó...!Ngươi muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
- Ngươi xong! Ngươi Phượng gia toàn xong!
Địch Vân kéo Phượng Linh Hi đến trước mặt, lè lưỡi hung hăng li3m gương mặt nàng một cái.
Phượng Linh Hi lại đau thương cười một tiếng:
- Một đám súc sinh, ta ở Địa Ngục...!Chờ các ngươi...!
Địch Vân khẽ nhíu mày, cúi đầu xem xét, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Ngực Phượng Linh Hi chui ra số lượng lớn dây leo bén nhọn.
Địch Vân khó có thể tin được mà nhìn xem:
- Ngươi đang làm gì?
- Phượng Linh Hi ta tuyệt đối sẽ không rơi xuống trong tay các ngươi chịu nhục! Phượng Linh Hi ta càng sẽ không biến thành vũ khí cho Ly Hỏa thánh địa các ngươi đối phó Phượng gia!
Phượng Linh Hi nói xong, đột nhiên phát ra tiếng hét thê lương, mượn nhờ sức lực sau cùng, thôi động toàn bộ dây leo trong thân thể phá thể, nhanh chóng sinh trưởng, biến thành một gốc đại thụ nở rộ, hình như Phượng Hoàng, đẫm máu giương cánh.
Hoa Vị Yêu cau mày, đây là lấy cái chết bảo hộ gia tộc!
- Tiện nhân! Điên rồi!
Địch Vân nhìn Phượng Linh Hi biến thành cây, sắc mặt âm trầm khó coi.
Tỷ đệ đều đã chết!
Bọn hắn liền không có bất cứ chứng cớ gì!
Không có chứng cứ làm sao trở về bẩm báo?
Ai sẽ tin tưởng?
Hắn thậm chí không thể đến Phượng gia chỉ trích, nếu không sẽ bị Phượng gia nhận định là hành hạ chết hai người này.
Phượng gia không chỉ là đệ nhị đại thành ở Hoang Mãng nguyên, còn có danh dự cực cao tại Hoang Mãng nguyên, nếu thật là náo lên, rất có thể thánh địa sẽ trừng trị mấy người bọn hắn đến bình phục phong ba.
Địch Vân càng nghĩ càng ảo não, vốn là công lao, vậy mà lại náo thành như thế này.
Hoa Vị Yêu phân phó đệ tử ở bên trái mình, nói:
- Kiểm tra nhẫn không gian của nàng.
Đệ tử đi đến đằng trước tháo chiếc nhẫn của Phượng Linh Hi xuống, phóng xuất toàn bộ đồ bên trong ra.
Kết quả...!Không có thạch quan, không có phượng cốt mình mong đợi, ngoại trừ y phục thì chính là chút đan dược.
- Xảy ra chuyện gì?
Các đệ tử Diêm La điện chau mày, không có gì, thật chẳng lẽ là hiểu lầm rồi?
Nếu thật là như thế này, ngộ sát tử đệ trực hệ Phượng gia, vấn đề đã trở nên nghiêm trọng rồi.
- Bọn hắn khẳng định có liên quan với Khương Phàm!
Địch Vân tin tưởng phán đoán của mình, lúc hắn nói ra thạch quan số hai trăm bảy mươi tám, biểu hiện của Phượng Bảo Nam và Phượng Linh Hi không thể là giả được.
- Bọn hắn điên cuồng tự sát như vậy, khẳng định là có nguyên nhân.
Nhưng chúng ta không có chứng cứ, chỉ có thể chờ đợi sau khi bắt được Khương Phàm lại làm rõ ràng.
Hoa Vị Yêu cảm thấy thật đáng tiếc, rõ ràng có thể xem như công lao, vậy mà lại làm hư.
Địch Vân đi đến bên vách núi, nhìn qua nước sông lao nhanh trăm mét phía dưới.
- Phượng Bảo Nam đã chết rồi sao?
- Vậy còn không xem như chết sao?