Trên đường tới đây Khương Phàm đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại, thậm chí đặt mình vào vị trí Ly Hỏa thánh địa.
Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng nhất chính là hai loại này.
Vô Hồi Thánh Chủ đứng dậy, con mắt dài nhỏ trong căn phòng mờ tối lóe lên ý lạnh.
- Người đâu!
Cửa điện mở ra, hai vị cường giả kim giáp quỳ một chân trên đất:
- Xin mời Thánh Chủ ra lệnh!
- Truyền lệnh Ngụy Thiên Thu, trong vòng năm ngày, tông chủ Xích Tiêu tông cùng toàn bộ tại vị trưởng lão, thoái ẩn trưởng lão, bắt giữ đến Vô Hồi thánh địa cho ta! Người phản kháng, gi3t chết tại chỗ!
- Truyền lệnh Lâm Thiên Lộc, từ hôm nay, toàn bộ rút khỏi Vương Quốc Hắc Ám, tăng cường đối với Chí Ám lĩnh vực cùng xung quanh ngàn dặm phạm vi điều tra! Bất luận người sống nào xuất hiện gần đó, bắt hết về, người nào phản kháng, chết!
- Truyền lệnh Phương Thành Vân, Giang Thành Tử, gọi các trưởng lão thánh địa bế quan, suất toàn bộ đệ tử, ra thánh địa, càn quét xung quanh La Phù, không được buông tha bất cứ người nào khả nghi!
Màn đêm buông xuống, ác linh xuất hiện.
Hắc ám che khuất bầu trời, bao phủ dãy núi, lao nhanh vạn dặm.
Ác linh rít gào, mãnh thú bạo động, hắc ám Đại Hoang lâm vào bên trong cuồng loạn nguyên thủy nhất.
Khương Phàm mang ra tượng đá từ Vô Hồi thánh địa, phóng tới trong bóng đêm, hai tay hóa thành Chu Tước Trảo, khuyên Phượng Bảo Nam đang điên cuồng ở lại thạch quan, ác chiến với mãnh thú táo bạo xung quanh, cũng đang tìm mục tiêu báo thù cho hắn.
Hắn phạm sai, chính hắn chuộc!
Mệnh của Phượng Linh Hi, tự tay hắn báo!
Cho nên, sau khi hắn từ biệt Vô Hồi thánh chủ đã chạy thẳng đến Đại Hoang!
Dựa theo tính toán của hắn, rất có thể Địch Vân, Hoa Vị Yêu vào sáu ngày trước đã tiến vào Đại Hoang.
Nếu như có chút hiểu rõ với Đại Hoang, khả năng đã tới gần Chí Ám lĩnh vực, nếu như không hiểu rõ, khẳng định còn đang đau khổ giãy dụa ở nơi nào đó.
Khương Phàm tin tưởng chỉ cần vòng quanh điều tra bên ngoài Chí Ám lĩnh vực, hẳn là có thể phát hiện ra bọn hắn.
Một đêm huyết chiến, không hề phát hiện thứ gì.
Khương Phàm không lo được nghỉ ngơi, sau khi ăn vào mấy viên đan dược, hắn lại triển khai hỏa dực, phóng tới không trung, từ trong tầng mây quan sát dãy núi, tìm kiếm mục tiêu.
Nhưng, tìm tòi cả ngày vẫn không có nhìn thấy bóng người.
Màn đêm lại buông xuống, Đại Hoang lại bạo động.
Khương Phàm khiêng tượng đá từ trên trời giáng xuống, đón ác linh cuồng loạn, gian nan lùng bắt.
Liên tiếp ba ngày, không hề phát hiện ra thứ gì, nhưng sát ý nơi đáy mắt Khương Phàm không hề đình chỉ một khắc.
Màn đêm lần nữa giáng lâm, ác linh tuôn ra giống như thủy triều, bầu không khí tà ác kinh khủng chật ních giữa đát trời, cứ như thế giới tận thế giáng lâm.
Khương Phàm nhấc tượng đá lên, lại lần nữa muốn thả rơi xuống rừng rậm, đến trong bóng tối tìm kiếm ‘ánh sáng khả nghi’, nhưng lần này, ánh mắt bén nhọn của Khương Phàm bỗng nhiên tập trung vào ngọn núi cao bên ngoài mấy ngàn mét.
Nơi đó có một pho tượng đá đứng thẳng, do năm con Thạch Viên đóng giữ.
Yêu thú hung hãn mạnh tới đâu cũng phải hội tụ đến nơi đó tị nạn, trong đó lại hòa với mười mấy con người.
- Súc sinh đáng chết, tìm được các ngươi rồi!
Khương Phàm bỗng nhiên trở nên dữ tợn, dùng xiềng xích quấn chặt tượng đá cột vào trên thân, triệu ra thạch quan, xông về nơi đó.
Ầm ầm...!
Núi cao nguy nga, tượng đá đỉnh núi thức tỉnh, ánh sáng chiếu xa vạn trượng, xán lạn như mặt trời.
Hắc ám