Dạ An Nhiên ném Ngũ Hành Thạch cho Dạ Thiên Lan:
- Phụ thân, ngài vẫn nên điều tra thêm, bên trong giống như có một nguồn năng lượng rất đặc thù.
Dạ Thiên Lan vừa tiếp được Ngũ Hành Thạch, sắc mặt hơi đổi.
Hắn cũng là Thiên Thư linh văn, còn thăng hoa đến thánh văn, đối với uy lực Ngũ Hành vô cùng mẫn cảm.
Đây quả thật là không phải tảng đá, tảng đá không thể nào ẩn chứa lực lượng Ngũ Hành bành trướng lại tinh khiết như vậy, bên trong còn giống như đang có năng lượng khuấy động mãnh liệt hơn.
Khương Phàm ngạc nhiên giơ lông mày lên, không phải Ngũ Hành Thạch còn có thể là cái gì?
Nhưng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Đại Hoang Tù Thiên Trận còn trông cậy vào Dạ An Nhiên áp trận nữa.
Dạ Thiên Lan ngưng tụ lại Ngũ Hành phù văn, hấp thu uy lực Tảng đá Ngũ Hành.
Phù văn nhanh chóng tràn đầy, ánh sáng rạng rỡ, chiếu rọi dãy núi, dao động cường thịnh gây nên uy lực rung chuyển tự nhiên giữa đất trời.
Dạ Thiên Lan ném mênh mông phù văn đi, ngay sau đó ngưng tụ lại phù văn thứ hai, tiếp tục hấp thu uy lực Tảng đá Ngũ Hành.
Sau đó là cái thứ ba, đạo thứ tư...!
Lấy cảnh giới cùng thánh văn của Dạ Thiên Lan, Ngũ Hành phù văn ngưng tụ được vô cùng cường đại, có thể tuỳ tiện phá hủy một mảnh sơn lâm, nhưng Tảng đá ẩn chứa uy lực Ngũ Hành lại vượt xa tưởng tượng.
Dạ Thiên Lan ngồi từ giữa trưa đến đêm khuya, từ đêm khuya đến giữa trưa ngày thứ hai, lại đến chạng vạng tối, trước sau ngưng tụ ra ba trăm mười chín đạo Ngũ Hành phù văn, cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu hao năng lượng Tảng đá đến hầu như không còn nữa, đồ bên trong rốt cuộc cũng hiển hiện ra.
Ánh sáng vạn trượng, chiếu thấu ráng chiều!
m thanh ù ù, vang vọng dãy núi!
Các cường giả Thiên Sư tông Bạch Hổ tông liên tiếp dừng lại, kinh ngạc nhìn phiến ánh sáng trong tay Dạ Thiên Lan kia.
Dạ Thiên Lan từ nhảy xuống khỏi Vân Tước, đứng ở đỉnh núi, rung động nhìn đoàn quang ảnh bên trong kia.
- Đó là cái thứ gì? Một tiểu thế giới?
Dạ An Nhiên khó có thể tin được mà nhìn đoàn bóng dáng kia.
Mê vụ mịt mờ, mãnh liệt nhấc lên, tựa như mây như biển.
Trong sương mù bày biện ra cảnh tượng bất đồng, có vạn đạo lôi đình xé rách mê vụ, có đại địa oanh minh như thủy triều lao nhanh, càng có ngàn vạn rừng rậm sinh cơ bừng bừng.
Kỳ quang lượn lờ, liên tục thay đổi, giống như là đang dựng dục thế giới hoàn toàn mới.
- Hạt giống Ngũ Hành?
Sau khi Dạ Thiên Lan cẩn thận điều tra, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng trong sương mù là cái gì.
Một hạt giống kỳ diệu tỏa ra tia sáng vô tận!
Mênh mông uy lực Ngũ Hành, cảnh tượng mê vụ phi phàm, tỏ rõ thân phận của nó —— Hạt giống Ngũ Hành!
- Ngươi lấy được từ đâu?
Dạ Thiên Lan tranh thủ thời gian che đoàn ánh sáng kia, khiếp sợ nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm lắc lư ánh mắt, trong lòng nổi sóng chập trùng.
Là hạt giống?
Cái khái niệm này có thể hoàn toàn khác tảng đá ẩn chứa năng lượng Ngũ Hành!
Ngũ Hành hạt giống, hạt giống tự nhiên, ngụ ý trưởng thành, diễn biến, cùng khả năng vô hạn!
Tô Triệt chắc chắn sẽ không nghĩ đến, bên trong một hòn đá vậy mà lại có khác càn khôn.
- Lấy được từ bên trong Thiên Khải bí cảnh.
Khương Phàm sâu hít một hơi, lấy lại tinh thần, nhưng vẫn kích động đến phát nhiệt toàn thân.
- Cái này tốt nhất là vật vô chủ, nếu có bí mật gì, đây chính là tai hoạ ngập đầu!
Dạ Thiên Lan kích động, nhưng lại cảm nhận được nguy cơ.
- Mặc kệ nó! Chúng ta đạt