Bọn hắn đều cao phổ biến từ ba mét trở lên, mái tóc tím dài, làn da màu tím, còn có con mắt màu tím, chỉ là đường vân như ẩn như hiện ở bên ngoài hơi có khác biệt.
Đa số đều là màu xanh nhạt, số ít màu vàng nhạt.
Ngu Khuynh Thành la lên một tiếng, các nam nữ tử liên tiếp dừng lại, từng đôi ánh mắt bén nhọn quét về phía đài cao.
Khương Phàm cảm thấy không ổn, nhắc nhở Ngu Khuynh Thành:
- Ta muốn đến Lạc Chùy trọng địa.
- Nơi này là Hỗn Độn Tử Phủ, ngươi là tình huống đặc thù, muốn đến Lạc Chùy trọng địa, phải thông qua bọn hắn khảo hạch.
- Bọn họ là ai?
- Tại Hỗn Độn Tử Phủ, những người có làn da màu tím tất cả đều là tộc nhân Ngu gia.
- Dẫn ta tới nơi này làm gì?
- Làm quen chủ tử tương lai của ngươi một chút! Khiêu chiến thi đấu Võ Hầu, người cuối cùng đánh bại ngươi, sẽ là người của Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta.
Dựa theo quy định, ngươi sẽ là Chiến Nô vĩnh viễn của Hỗn Độn Tử Phủ!
Ngu Khuynh Thành cưỡi hùng sư màu tím nhảy xuống đài cao, ra hiệu với đám người trên diễn võ trường.
Đám người toàn thân trải rộng đường vân màu vàng nhạt liên tiếp đi đến phía trước, nhìn Khương Phàm phía trên đài cao quát lớn, thanh âm chấn động diễn võ trường:
- Lăn xuống đây!
Khương Phàm thầm nghĩ thật phiền phức, nhưng vẫn giẫm lên thềm đá đi đến diễn võ trường.
Một tráng hán ba mét rưỡi giống như một con quái vật đi đến trước mặt Khương Phàm, mang đến một mảng bóng râm:
- Chính là ngươi muốn khiêu khích Ngũ công tử Ngu Kình Thương.
- Ta không có khiêu khích, ta là khiêu chiến.
- Còn ngụy biện? Phần uy thế ở Vương Quốc Hắc Ám kia đâu? Tới đây lại sợ rồi?
- Được thôi, ta chính là khiêu khích!
- Thứ không biết sống chết! Chỉ bằng một tên tử đệ thánh địa như ngươi, cũng xứng khiêu khích tử đệ hoàng tộc!
Giọng nói của tráng hán như to như chuông đồng, quanh quẩn diễn võ trường khổng lồ.
- Đều đã khiêu khích, làm gì đây?
Khương Phàm đứng ở trước mặt bọn hắn tựa như tiến vào vương quốc người khổng lồ vậy, nhìn vô cùng nhỏ yếu.
Nhưng hắn cũng không e ngại, càng không để ý sớm lĩnh giáo gia lực lượng huyết mạch của Ngu gia.
Tráng hán bẻ bẻ cổ, nắm nắm đấm to như chậu rửa mặt vào trước mặt Khương Phàm:
- Muốn khiêu chiến Ngu Kình Thương, trước tiên phải qua cửa chúng ta đây.
Khương Phàm ngăn chặn nắm đấm của tráng hán, triển khai ở bên cạnh:
- Đánh ngã mới thôi, hay là đánh phế mới ngừng? Nếu như đánh chết, ta cũng không để ý!
- Ha ha...!Rất càn rỡ...!
Các tộc nhân Ngu gia phát ra tiếng cười lạnh khinh thường.
- Dâng hương!
Sau khi tráng hán phất tay, hắn cao ngạo nhìn Khương Phàm:
- Trong một nén nhang, ai còn đứng coi như người đó thắng.
Nếu như ngươi thắng, chúng ta cho phép ngươi tiến vào Lạc Chùy trọng địa tu luyện.
Nếu như thua, để ngọc bài lại, quay người cút về Vương Quốc Hắc Ám cho ta.
Một tên tộc nhân Ngu gia từ bên ngoài lôi vào một cây nhang, nói là hương, kỳ thật còn to hơn so vói cây gậy, cao chừng ba mét.
Quy mô cỡ này, sau khi nhóm lửa chắc có thể phải đốt trên ba tiếng, năm tiếng.
Khương Phàm lắc đầu mà cười, đây là chuẩn bị hung hăng ngược hắn mấy giờ sao?
- Ta là Ngu Thiên Đạo, Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên! Đừng trách ta khi dễ ngươi, ngươi muốn khiêu chiến Ngu Kình Thương, bắt đầu từ ngày thức tỉnh đó vượt cấp khiêu chiến, lục trọng thiên liền có thể khiêu chiến thất trọng thiên.
Ngươi muốn khiêu chiến Ngu Kình Thương thì phải thể hiện ra tư cách khiêu chiến vượt cấp.
Ngu Thiên Đạo đi lên bệ