Ba vị Tử Phủ bất mãn liếc nhìn hắn một cái, đây là cái ngữ khí gì, đây là cái tư thái gì?
Người khác nhìn thấy tộc nhân Tử Phủ không phải mỉm cười hành lễ thì chính là xoay người ra hiệu, hỗn đản này vậy mà lại ngồi ở nơi đó động cũng đều không có động.
Nếu như không phải bọn hắn có chuyện phải xử lý, chắc chắn sẽ phải dạy hắn quy củ làm người một chút.
- Ba người các ngươi, đứng lại cho ta!
Bọn hắn vừa đi ra không bao xa, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng la lên không khách khí.
- Hắc! Cho ngươi mặt mũi rồi?
Ba người bỗng nhiên quay đầu, đang muốn nổi giận, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn hắc khí, như mây như thủy triều, ba cánh cửa sắt như ẩn như hiện ở bên trong.
Mặc dù hắc khí bị trọng lực trận vực đặt ở mặt đất, cửa sắt đều có chút vặn vẹo, nhưng xiềng xích tuôn ra ở bên trong nhưng vẫn lao đến bọn hắn.
Rầm rầm!
Xiềng xích bạo kích, đi nhanh sát mặt đất, hung hăng quấn chặt cá chân ba người mắt.
Khương Phàm khống chế xiềng xích, bỗng nhiên kéo về sau một cái, ba người vội vàng không kịp chuẩn bị, ngửa mặt ngã quỵ.
- Hỗn đản! Ngươi làm gì!
- Ngươi điên rồi? Chúng ta là tộc nhân Tử Phủ, ngươi dám bắt chúng ta?
- Ngươi chán sống sao! Mau buông ra! Lão tử đang tức giận đây!
Ba người giãy dụa kịch liệt, lại bị gắt gao kéo lấy vọt tới cửa sắt.
Ý thức của Khương Phàm đã được tăng cường, đối với khống chế xiềng xích cũng tăng cường trên diện rộng.
- Hỗn đản!
Ba người đột nhiên chợt ngã vào mặt đất, xiềng xích kéo bọn hắn thẳng đến chỗ Khương Phàm.
Khương Phàm vung mạnh quyền đánh tới tên chính giữa kia, đồng thời ý thức khống chế xiềng xích hai bên trái phải, mãnh lực kéo về phía bên cạnh.
Hai người ở hai bên đang muốn nhào tới bất chợt kêu thảm một tiếng, chật vật đâm vào trên mặt đất, Khương Phàm thì dậm chân phóng lên hai mét, nắm chặt nắm đấm, đánh thẳng đến mặt người kia.
- Chết đi cho ta!
Người chính giữa hét lớn, mặt ngoài trọng quyền lấp lóe cường quang, tử khí cuồn cuộn, mang một trăm ngàn lực quyền, ngang nhiên bạo kích.
Nhưng...!
Răng rắc!
Người kia từ gào thét biến thành kêu thảm, nắm đấm vỡ vụn tại chỗ, thân thể lật qua lật lại đập xuống đất.
Ngay sau đó, xiềng xích thu ba người vào thanh đồng tiểu tháp.
Khương Phàm kịch liệt th ở dốc, trên trán đổ đầy mồ hôi, mặc dù chỉ là hoạt động đơn giản, nhưng ở trong môi trường này vẫn tiêu hao vô cùng to lớn.
Hắn nhìn hai bên một chút, sau khi xác định không ai, đi mau mấy bước, rời khỏi nơi này.
Các tộc nhân Tử Phủ phân tán hành động, vậy cũng đừng trách hắn không khách khí.
Bắt!!
Bắt bao nhiêu tính bấy nhiêu!
Giữa núi đá cách đó không xa, Ngu Khuynh Thành cưỡi hùng sư, ngăn cản tiểu nữ hài đang Tản bộ.
- Cơ Lăng Huyên! Khương Phàm đâu?
Ngu Khuynh Thành quát hỏi tiểu nữ hài nũng nịu phía trước, mặc dù ngữ khí nghiêm khắc, nhưng vẻ mặt có chút khẩn trương.
Sáu tộc nhân Tử Phủ ở hai bên trái phải dùng sức nắm chặt nắm đấm, mặc dù thái độ kiêu căng, nhưng tư thái rõ ràng đang sẵn sàng chiến đấu.
- Ai?
Tiểu nữ hài nhi nâng khuôn mặt đáng yêu lên, kinh ngạc nhìn bọn hắn.
- Khương Phàm!
Ngu Khuynh Thành cảnh giác tiểu nữ hài, cũng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Khương Phàm.
- Tiểu tử ngốc La Phù? Hắn đang ở Lạc Chùy trọng địa? Làm sao hắn đến đây được?
Tiểu nữ hài đã chà đạp Khương Phàm trước đó chính là đệ nhất thiên tài Vô Hồi thánh địa, đệ tử thân truyền đầu tiên của Vô Hồi Thánh Chủ, Cơ Lăng Huyên!
- Hắn không đến tìm ngươi?
Ngu Khuynh Thành không có ở phát hiện bóng dáng Khương Phàm ở xung quanh.
- Hắn tới tìm ta làm gì? Hắn dám đến, đánh gãy chân hắn!
Cơ Lăng Huyên đến đây đã nửa năm, đối với ấn tượng Khương Phàm còn dừng lại tại