Hỗn Độn Tử Phủ!
Sau khi bọn người Khương Phàm về tới đây lập tức liền đi đến tế đàn lại bị Ngu Kình Thương ngăn lại:
- Điều kiện của ta chỉ có thể bảo đảm các ngươi rời khỏi Lạc Chùy trọng địa, nhưng muốn rời khỏi Hỗn Độn Tử Phủ, còn phải tiếp nhận Tử Phủ thẩm phán!
Khương Phàm khẽ nhíu mày:
- Có ý gì?
Ngu Khuynh Thành hừ lạnh nói:
- Ngươi nói xem là có ý tứ gì? Ngươi hại chết tộc nhân Tử Phủ, dược viên còn bị ngươi phá hư!
Cơ Lăng Huyên đều nổi giận:
- Giao dịch trước đó là gì?
- Là các ngươi phá hư quy tắc nên phải trừng phạt.
Ngu Khuynh Thành hất đầu, mấy trăm tộc nhân Tử Phủ lập tức bao vây bọn hắn.
Nơi này không có Lạc Chùy trọng địa trọng lực áp chế, bây giờ bọn hắn có thể phát huy ra trăm phần trăm thực lực, sẽ không lại sợ ba tên gia hỏa nóng nảy này nữa.
Khương Phàm ha ha cười nói:
- Không hổ là hoàng tộc, thủ đoạn chơi xấu đều cao minh như vậy.
Nói đi, trừng phạt thế nào?
- Vậy thì không phải là chúng ta có thể quyết định.
Theo ta, mang các ngươi kiến thức Hỗn Độn Tử Phủ chân chính một chút, mở mang tầm mắt.
Ngu Kình Thương cưỡi hùng sư đang muốn đi sâu vào trong cung điện, phía trước lại đi tới hai vị tộc nhân:
- Xin mời Khương Phàm, trở về Vương Quốc Hắc Ám.
Ngu Khuynh Thành nhíu mày:
- Chúng ta muốn dẫn Khương Phàm tiếp nhận trừng phạt.
- Cửu cô nương, đây là mệnh lệnh của thống lĩnh Ngu Chính Hùng.
Mặc kệ Khương Phàm ở Lạc Chùy trọng địa đã làm qua cái gì, đều phải thả hắn trở về Vương Quốc Hắc Ám.
- Vì sao?
- Cụ thể không rõ ràng, tuy nhiên...!phó điện chủ Đại Tự Tại điện, Hướng Vãn Tình vào ba ngày trước có đến.
- Đại Tự Tại điện? Bọn hắn cũng xứng nhúng tay vào chuyện Hỗn Độn Tử Phủ.
Đều giữ lại ở chỗ này cho ta, không có lệnh của ta, ai cũng không thể thả bọn hắn đi.
Sắc mặt Ngu Kình Thương hơi trầm xuống, cưỡi hùng sư rời khỏi.
Khương Phàm lộ ra nụ cười:
- Ta có thể đến, thì có thể đi!
- Ngươi an bài?
Ngu Khuynh Thành đưa ánh mắt lạnh lẽo tiếp cận Khương Phàm.
- Khuynh Thành cô nương, trước khi giao dịch đối với ta không quá công bằng.
Như vậy đi, nếu như ta thật có thể thắng, ngươi làm Chiến Nô, đến Vô Hồi thánh địa, được không?
- Ngươi có thể thắng? Ha ha...!Không biết trời cao đất rộng ngu xuẩn.
- Ngươi đã tự tin như vậy, có cái gì không dám đánh cược.
- Khinh thường!
- Ngươi chính là không dám!
- Ha ha, ngươi thật đúng là đề cao bản thân mình rồi? Ta cam đoan, ngươi không đợi được Ngũ ca ta thì đã phải nằm nhoài trên diễn võ trường.
- Nếu ta thua, mặc kệ thua bởi ai, đều ở trên diễn võ trường dập đầu cho ngươi ba cái.
Nếu ngươi thua, giao mệnh của ngươi cho ta.
Có dám đánh cược hay không?
- Ngươi có quỷ kế gì?
- Ta không có quỷ kế, ta có lòng tin đối với mình.
- Ha ha, ngu xuẩn.
- Đánh cược hay không?
Ngu Khuynh Thành nhìn chằm chằm hắn một hồi:
- Cược!
Khương Phàm cười ha ha:
- Ngươi là của ta.
- Đừng phách lối quá sớm, ngươi không có bất kỳ phần thắng nào cả.
- Chúng ta đợi xem.
Sau đó không lâu, Ngu Kình Thương cưỡi hùng sư trở về, cao giọng thét lên ra lệnh:
- Đưa Khương Phàm rời khỏi!
Ngu Khuynh Thành bực tức nói:
- Vì sao?
- Bởi vì, ta nói!
Ngu Chính Hùng từ phía sau đi tới, bên cạnh còn đi theo phó điện chủ Đại Tự Tại điện, Hướng Vãn Tình!
- Khuynh Thành tiểu muội, hỏa khí lớn như vậy sao.
Khương Phàm làm sao chọc tới ngươi rồi?
Hướng Vãn Tình lượn lờ đến, dáng người yểu điệu bên dưới áo khoác màu đỏ như máu nửa đậy nửa che, mê người không