Rầm rầm rầm...!
Khương Phàm trở nên dữ tợn, hai cái móng vuốt cuồn cuộn Thánh Viêm, tử khí bừng bừng, liên tiếp đánh vào trên chiến kích, nhìn như mưa to gió lớn đang trùng kích vào đại dương mênh mông, thao thao bất tuyệt, cuốn về phía tám phương.
- Giết!
Lý Hoàng hét lớn, tóc dài bay loạn, dôi mắt sắc bén như điện, toàn thân bộc phát chiến ý đến cực hạn, ánh sáng màu xanh vờn quanh chiến kích, đâm về phía lồ ng ngực Khương Phàm.
Chiến kích ngưng tụ ra uy lực đại dương, thanh thế kinh người, tốc độ lại cực nhanh.
Nhưng tốc độ Khương Phàm cũng không kém, hắn bay lên, nhanh như thiểm điện, tránh khỏi chiến kích, hai chân hung hăng dẫm lên trên báng kích màu vàng, giống như là một con liệp ưng bình ổn lại cường thế, hai chân phát lực trong nháy mắt, hai cái móng vuốt đánh về phía trước xé ra những vết tích kinh người, kéo thẳng đến mặt Lý Hoàng.
Lý Hoàng nâng hai tay nắm chiến kích giương c**ng bức xốc Khương Phàm lên.
Đồng thời, linh văn trên trán lấp lóe cường quang, thủy triều xung quanh bạo động toàn diện, mấy chục cơn sóng như Ác Long đang mở rộng miệng ra, phóng lên tận trời.
Khương Phàm vỗ mạnh hai cánh, hỏa vũ Thánh Viêm nhanh chóng văng ra, lại tăng vọt mấy lần, cứ như là hỏa kiếm vô tận, quét ngang toàn trường, chém chết hải triều.
Một tiếng oanh động, hải triều mất khống chế, cuốn lên tầng sóng vô tận, bao phủ giữa không trung, Thánh Viêm sôi trào như là núi lửa bộc phát dưới đáy biển, cường quang vô biên.
Từ bên ngoài nhìn vào như đại dương đang thiêu đốt!
- A...!
Lý Hoàng đưa chân đạp các con sóng, mỗi một bước đều như sóng dữ vỗ bờ, thanh thế kinh người, hắn nâng chiến kích, giết ra khí thế thiên quân vạn mã.
Khương Phàm cường thế quay lại, liên tiếp đánh giết.
Hai người càng đánh càng cuồng, càng đánh càng mạnh.
Toàn trường oanh động, bầu không khí sôi trào đến cực hạn.
Năm vạn người cùng hò hét, năm vạn người nhiệt tình tăng vọt.
Trận chiến đấu quá gay cấn để bọn hắn lâm vào khung cảnh kỳ diệu.
Tràng diện rung động lòng người để bọn hắn cảm xúc chập trùng.
Bầu không khí tại toàn trường sôi trào liên miên, những tiếng hò hét phấn chấn kéo mãi.
Biểu hiện của đám người Liễu Như Yên, Hình Nhung càng ngày càng nghiêm trọng, mặc dù cùng là Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên, mặc dù cùng là Thánh linh văn, nhưng hình như trên trận đấu của bọn hắn so với hai người này căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Không đề cập tới Lý Hoàng cường đại cỡ nào, chỉ nhìn những cơn sóng triều liên tục dâng lên vài trăm mét từ đầu đến giờ đều không có một khắc tán loạn, không có một khắc bình tĩnh, cũng đã có thể tưởng tượng được Lý Hoàng khống chế linh lực đạt tới trình độ đăng phong tạo cực(*) cỡ nào, hoàn toàn tựa như là thân thể của chính mình.
(*) Lên được tới đỉnh cao nhất.
Bọn người Lạc Cuồng Sinh vừa rung động lại càng sợ hãi.
Lý Hoàng cũng là Đại Thừa thánh văn sao?
Thế lực như thế nào mới có thể nuôi dưỡng được cuồng nhân mãnh liệt như vậy.
Mà Khương Phàm...!Tên điên này cũng hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, còn càng đánh càng mạnh!
- Đây mới thật sự là chiến đấu.
Lý Dần ngồi ở trong góc dùng sức nắm chặt nắm đấm, sư phụ so với hắn dự đoán càng cường đại hơn rất nhiều, chiến đấu so với những gì hắn mong đợi càng đặc sắc hơn.
Hai mắt hắn hiện ra tia sáng rực, kích động, chờ mong, khát vọng.
Lúc nào, mình mới có thể mạnh mẽ được như thế.
Lúc nào, mình mới có thể nhẹ nhàng vui vẻ múa võ pháp như vậy.
Đột nhiên, chiến trường xuất hiện kịch biến.
Khương Phàm đột nhiên nhanh chóng rút lui về phía sau trăm mét, Thánh Viêm phóng thích cực hạn, sôi trào bạo động, liên miên bất tuyệt.
Nhiệt độ kinh khủng, thánh quang chiếu rọi khắp nơi trên Lôi Tràng.
- Vạn Thú Thiên Hoàng