Võ tướng trấn thủ tường thành thét lên ra lệnh cho binh sĩ vững chắc tường thành, cũng khóa chặt "Bóng dáng màu máu" hoang dã ẩn núp bên trong đang triển khai phản kϊƈɦ.
Dân chúng khu tây thành liên tiếp bừng tỉnh, hốt hoảng chạy nhìn qua cuộc ác chiến đột nhiên bộc phát.
Bọn hắn vừa bối rối vừa khẩn trương, nơi này là vương thành Bạch Vương phủ, ai dám tới đây trêu chọc râu hùm?
- Còn sống đều đi ra cho ta...!
- Vô luận như thế nào cũng đều phải ngăn Khương Hồng Võ lại.
Bạch Ngao Thương xông ra khỏi liệt hỏa đã nuốt hết vương phủ, phi nước đại về tây thành.
Hắn phẫn nộ nhưng lại kỳ quái, Khương Hồng Võ rõ ràng đã bị phong bế kinh mạch, làm sao có thể thoát khốn, còn có thể phóng xuất ra thực lực đáng sợ như vậy, thật giống như hoàn toàn khôi phục đến đỉnh phong.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Trước đó không có bất kỳ dị thường gì, hôm nay đột nhiên lại khôi phục rồi?
Bạch Ngao Thương có thể tưởng tượng được ánh mắt hoài nghi của điện hạ sau khi nhận được tin tức này.
Nhưng hắn đã không thể lo được nhiều như vậy, lôi triều kinh người sôi trào phóng tới khu tây thành.
Vô luận như thế nào cũng đều phải ngăn Khương Hồng Võ lại.
Nhưng mà...!
Bạch Ngao Thương đang chạy đến lại đột nhiên ngừng lại.
Bốn chỗ trêи tường thành Vương thành đóng giữ lấy năm mươi ngàn tinh binh, có vũ khí hạng nặng, càng có rất nhiều cường giả, thực lực tổng hợp mặc dù kém xa thành Bạch Hổ nhưng cũng vô cùng cường đại.
Chỉ cần nghiêm phòng tử thủ, bên ngoài giết không vào, bên trong cũng không có khả năng cường công ra ngoài.
Coi như Khương Hồng Võ có thể phối hợp Huyết Ngục cưỡng ép đột phá, chờ hắn dẫn người chạy tới, cũng có thể vào trong hoang dã bọc đánh bọn hắn.
Đến lúc đó là vừa chết.
Cho nên, Huyết Ngục sẽ không ngu như vậy.
Bạch Ngao Thương ngắm nhìn khu tây thành, hắn chau mày, nơi đó rất có thể là đánh nghi binh, Khương Hồng Võ sẽ không đi tây thành.
Ánh mắt Bạch Ngao Thương bén nhọn từ phía tây chuyển hướng đến khu thành đông.
trêи tường thành thành khu Nam Bộ và thành khu Bắc Bộ đều liên tiếp bốc lên cường quang, làm xong chuẩn bị chiến đấu, duy chỉ có phía đông rất an tĩnh.
Giờ này khắc này, trêи tường thành khu thành đông yên tĩnh như chết.
Mười tám vị Huyết Ngục thành toàn cầm liêm đao trong tay, ôm lấy chủ tướng trấn thủ, cùng phó tướng và các thống lĩnh.
Còn có hơn mười vị đội viên Huyết Ngục phân tán đang khẩn trương thủ vệ, ánh mắt bén nhọn quét qua mỗi một kẻ xung quanh.
- Ai dám lên tiếng, ai dám loạn động, lập tức đánh giết.
Hơn bảy mươi cỗ thi thể không đầu ngã trêи mặt đất, chấn nhϊế͙p͙ nội tâm đang xao động.
Khương Hồng Võ được Huyết Ngục thủ hộ xuống tới khu thành đông.
- Huyết Ngục, cung nghênh Vương gia...!
Mười tám vị thành viên Huyết Ngục rống to tiếng như muốn trùng thiên, bọn hắn mang liêm đao sắc bén đi khống chế đầu mười tám người.
Còn lại mười vị đồng thời bay lên không, liêm đao sắc bén vung lên đao khí kinh người, lượng lớn binh sĩ xung quanh vỡ nát.
Bọn hắn trực tiếp từ tường thành nhảy xuống, Khương Hồng Võ thì dẫn người xông ra ngoài cửa thành, biến mất trong hoang dã.
Cùng lúc đó, mười tám vị đội viên Huyết Ngục tấn công mạnh khu tây thành cũng cấp tốc biến mất trong bóng đêm, lưu lại một phiến bừa bộn, còn có binh tướng một mặt mờ mịt.
Khi binh lính khu thành đông may mắn còn sống sót điên cuồng gõ vang tiếng chuông, Bạch Ngao Thương đã biết mình không ngăn được Khương Hồng Võ.
-