Sau khi La Nhất Tiếu đưa tiễn Tam hoàng tử liền vội vàng từ trong hộp tối móc ra mười cái nhẫn không gian, theo thứ tự mang trêи mười ngón tay, sau đó từ tầng cao nhất bắt đầu dần dần bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tất cả người trấn thủ tầng lầu đều bị hắn vẫy lui, đến cảnh giới bên ngoài Thiên Hoa điện.
Hắn biết lần này mình rời đi trong thời gian ngắn sẽ không về được.
Nếu như Huyết Ngục tập trung vào nơi này, cũng sẽ cưỡng ép chiếm lấy.
Có thể mang đi đều cần phải mang đi, đây chính là hai mươi năm tâm huyết của hắn, tuyệt không thể tiện nghi cho Khương Vương phủ.
Nhưng mà...!thời điểm khi La Nhất Tiếu từ tầng cao nhất một đường càn quét đến đến lầu ba, trong lòng chợt cuồng loạn một trận.
Nến nơi này dập tắt hơn phân nửa, chỉ còn lại rải rác vài cây, chập chờn hào quang nhỏ yếu.
Trong thính đường rộng rãi, hơn ba mươi đạo thân ảnh hoặc ngồi xổm hoặc đứng phân tán ra, hất lên tinh hồng huyết y, mang theo mặt nạ trắng bệch, liêm đao trong tay chậm rãi nâng lên.
- Các vị, đến nhầm nơi rồi.
Khóe miệng La Nhất Tiếu co giật mấy lần miễn cưỡng lộ ra bộ dáng tươi cười.
Hắn lại vểnh tai nghe ngóng bên ngoài, vô cùng an tĩnh, chẳng lẽ...!Bọn thủ vệ đều bị xử lý?
- Tam hoàng tử ở đâu?
Một thanh âm đột ngột vang lên phía sau hắn, tiếp đó là liêm đao băng lãnh treo ở trêи cổ to mọng của hắn, hàn khí âm u trực thấu da thịt.
- Ta...!Ta không biết ngươi đang nói cái gì?
La Nhất Tiếu gian nan nuốt ngụm nước bọt.
- Hắn, trốn ở đâu.
Liêm đao chậm rãi kéo căng, tuỳ tiện cắt vỡ da thịt, máu tươi chậm rãi chảy xuôi.
La Nhất Tiếu hít sâu một hơi, khôi phục vẻ trấn định.
- Ta là người phụ trách Thiên Hoa hội tại thành Bạch Hổ! Thiên Hoa hội có địa vị gì, các ngươi rất rõ ràng.
Ta muốn gặp Khương Hồng Võ! Lập tức...!
Phốc phốc!!
Liêm đao bỗng nhiên nâng lên, trong sát nát chém xuống.
Cái đầu mập mạp của La Nhất Tiếu rơi ầm ầm trêи mặt đất, trêи mặt còn duy trì phần trấn định cùng kiêu ngạo kia, chỉ là con ngươi dần dần không có sắc thái.
Ngày thứ hai, Thiên Hoa điện không tiếp tục chỉnh đốn kinh doanh!
Tam hoàng tử nhận được tin tức, suy nghĩ lập tức muốn gặp Khương Hồng Võ, nhưng cũng không dám tuỳ tiện lộ diện.
Các cường giả Thương Châu võ viện và vương phủ ẩn núp bên ngoài lo lắng lại bất an, nhưng cũng không dám mạo hiểm xông vào thành Bạch Hổ.
Một mực đến mười ngày sau, phòng ngự trong thành Bạch Hổ thoáng buông lỏng, một lần nữa mở ra, nữ tỳ mới mang theo Tam hoàng tử ngụy trang tỉ mỉ chạy ra thành Bạch Hổ, cùng cường giả vương phủ, võ viện chờ đợi bên ngoài hội hợp, tạm thời đến Thương Châu võ viện đặt chân, một lần nữa thương lượng đối sách.
Khương Phàm không để ý đến chuyện phát sinh bên ngoài, đắm chìm trong bế quan, không ngừng khổ tu.
Tại thời điểm cách luận võ chỉ còn hai ngày, cuối cùng cũng tăng cảnh giới thất trọng thiên thọt tới bát trọng thiên.
Cổ đăng cùng tàn đao làm ra tác dụng phụ trợ rất tốt, nhưng mấu chốt là mười tám khỏa thú nguyên kia.
- Long nguyên của ta đâu?
Khương Phàm đang chuẩn bị xuất long nguyên ra hấp thu kϊƈɦ th1ch hỏa điểu trong khí hải một chút, nhưng ý thức rà quét thanh đồng tiểu tháp lại không thấy long nguyên.
- Không có khả năng nha.
Ta không có dùng long nguyên.
Rõ ràng là để ở bên trong mà.
Khương Phàm sốt ruột, trước đó vẫn luôn không nỡ dùng, chuẩn