Sau khi thực hiện bước nhảy bốn lần thì đã đến hành tinh Velen, thủ đô của đế quốc Bergany. Kích thước hành tinh này lớp gấp đôi Rosma, phong cách vẫn là thời kỳ Byzantium, không hề thay đổi, nhìn mấy tấm gạch men có tuổi này ráp lại thành mấy bức tranh, còn có mấy đường nét trang trí cân đối này, vẻ mặt mệt mỏi của tập thể thành viên Manh Trảo đoàn đã nói lên rằng bọn họ chán ngán cái thẩm mỹ này lắm rồi.
Động tác của Mia ở viện bồi dưỡng dẫn đường không hề chậm tí nào, gần như cùng ngày bọn họ rời khỏi Rosma, lệnh truy nã Manh Trảo đoàn đã trưng lên trên mạng vũ trụ, vì để che giấu tai mắt người khác mà thuận tiện hành động, người phụ nữ duy nhất trong đoàn, bậc thầy hóa trang Nicole Shanna đã thay đổi lại toàn bộ thành viên một phen, vốn phong cách bọn họ khác xa giờ lại đang mặc áo chùng thuần một màu, ngụy trang thành những giáo sĩ có thể thấy ở khắp nơi.
Mái tóc dài của Nicole Shanna nhuộm thành màu vàng óng, trên đầu còn đội cái mũ màu trắng, khi có người, cô sẽ làm ra vẻ dịu dàng, mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng mà người ta vừa rời khỏi cô sẽ trợn mắt lên, bắt đầu phàn nàn hành tinh "nhạt nhẽo" này: "Rốt cuộc thì người dân đế quốc Bergany làm sao có thể chịu được màu sắc của hành tinh này vậy chứ, ngày nào cũng nhìn mà không chán à?"
Norre lúc này dù đã được nhuộm thành tóc đen, mày vẽ rậm nhưng dáng vẻ thật thà cũng không biến mất, mà cũng không mềm yếu như chị mình: "Chị à, sau này chị ngày nào cũng nhìn Ebony, vậy chị cũng thấy chán sao?" Vừa dứt lời, Ebony còn chưa kịp đỏ mặt, Norre đã bị Nicole Shanna đánh một phát: "Cái này sao em lại ngu thế hả! Ảnh là dẫn đường của chị, đối tượng tâm linh tương thông đó biết chưa!"
Trong lòng Ebony chợt ấm áp, vội kéo Nicole Shanna lại giảng hòa: "Norre này, ví dụ này thật ra cũng đúng lắm, đối với người dân đế quốc Bergany thì giáo hội hoàng gia chính là sự tồn tại an ủi cho linh hồn bọn họ, kiểu tín ngưỡng này không thể so sánh với khế ước của lính gác và dẫn đường đâu."
"Ebony nói không sai," Đeo kiếng một mắt kiểu cổ, Airy Gailey từ một tên lưu manh thay đổi thành dáng vẻ nhã nhặn, nói, "Đối với người dân Bergany mà nói thì giáo hội và thần linh còn quan trọng hơn cả hoàng đế, tên của hoàng đế có thể không biết, nhưng của giáo chủ thì nhất định phải biết, đây là thường thức ở Bergany."
"Airy, chúng ta đi đâu tìm giáo chủ?" Lanto cũng thay đổi dáng vẻ, cậu đội mái tóc giả vàng kim, màu mắt cũng chuyển thành xám nhạt, đứng cạnh Airy Gailey nhìn qua giống như một học sinh ngoan ngoãn.
"Thánh đường Saint Roland, chính là ở đó," Airy Gailey chỉ tòa nhà màu trắng kéo dài mấy ngàn mét tựa như con rồng nằm ngủ, "Nghe nói quy mô của thánh đường này đã đạt đến 1/5 chu vi hành tinh này rồi, hơn nữa nó vẫn còn đang tiếp tục được xây dựng, mục tiêu cuối cùng là đi vòng quanh cả hành tinh, trở thành hàng không mẫu hạm của thánh đường, lợi hại không?"
"Vậy những người hai bên bán cầu muốn đi qua chẳng phải rất phiền phức sao?"
"Không, mỗi ngày đều có người đến cầu xin mới là tin tốt ấy, với bọn họ mà nói thì thánh đường chỉ là thứ yếu thôi."
"...Thật là khó tin mà." Lanto nhìn tòa nhà rộng lớn được ca tụng như cung điện thần thánh ở đằng xa kia, bị bầu không khí sùng bái ở đây gây kinh hãi.
"Càng khó tin hơn là, thánh đường em thấy hiện tại là được xây dựng lại sau khi Bergany và Torrek tách ra, trong thời gian xảy ra chiến tranh nó đã bị hủy gần một nửa rồi, sau chiến tranh cũng chỉ mất một thời gian ngắn chưa đến tám năm mà đã sửa xong hết, mà tất cả cái này đều dùng sức người, tuyệt không sử dụng bất kỳ người máy nào cả."
Lanto kinh ngạc tròn mắt nhìn, thời đại này mà dùng nhân lực còn tốn gấp trăm lần so với người máy, vậy mà lại dùng toàn bộ là sức người à, đúng là có tiền mà không có chỗ tiêu mà!
Lúc đi dọc đường, tuy phải duy trì dáng vẻ thanh cao của những con chiên ngoan đạo Bergany, tập thể thành viên Manh Trảo đoàn vẫn vừa đi vừa tám chuyện, nhưng hội nghị bàn tròn di động nhiều chuyện này lại thiếu mất người nói nhiều nhất, Doyle.
Sau khi được Nicole Shanna hoá trang, dáng vẻ của Doyle là có thay đổi lớn nhất, gương mặt hắn khuất dưới mái tóc vàng mắt xanh đặc trưng còn đen hơn cả da của Ebony, mà khuôn mặt còn chính trực hơn cả anh chàng, cũng không biết có phải là bị phẫu thuật thẩm mỹ quá mức đến độ thay đổi cả hình dạng lẫn tâm trạng hay không, hắn không nói tiếng nào mà chỉ lo nhìn bản đồ tìm đường đi, một câu cũng chẳng nói.
Lanto kéo Airy lại, thấp giọng hỏi: "Doyle có chuyện gì vậy?"
"Có lẽ là lo cho giáo chủ đó." Nhìn Lanto kề sát lại bên mình, vì phải duy trì dáng vẻ thanh cao của giáo sĩ nên Airy Gailey cố nén xung động không kéo đối phương vào lòng mình ngay lúc này.
"Anh ấy rất thân với giáo chủ?"
"Theo lý thuyết thì không thể gặp nhau, nhưng mà nói không chừng là anh không phát hiện ra thôi." Airy Gailey vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm cẩn, nói.
"Là sao?" Lanto tò mò hỏi.
"Em có nhớ nội dung tố cáo Doyle cho chúng ta xem lúc ở trên thuyền không?"
Lanto gật đầu, cậu dĩ nhiên nhớ rõ lúc ở trên thuyền, trong ấn tượng của cậu Doyle là một người vô cảm vậy mà cũng có thể trầm mặc như thế, đôi mắt lam cũng biến đỏ luôn, nóng lòng y như kiến bò trên chảo nóng. Hôm đó, Doyle lật tung toàn bộ mạng lưới tìm thông tin có liên quan đến Hackl, quả nhiên hắn tìm được một đơn tố cáo rất ngắn, người gửi đơn tố cáo sử dụng tài khoản chỉ dùng một lần, bản thân là một hacker nhưng hắn lại hoàn toàn thất bại trong việc tra tìm dấu vết thông tin.
Trong đơn tố cáo, người ghi lên án Hackl không có tư cách trở thành Bạch y giáo chủ, không có thân thể trong sạch để phụng dưỡng thần linh, người nọ còn nói rằng Hackl cấu kết với người thường, đồng thời còn che giấu sự thực này đến tận mười năm! Không chỉ lừa gạt thầy, giáo hội, mà cả thần linh.
Lanto nhớ lại đơn tố