Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi, nghiêm túc nói: “Mày yên tâm, đi với chú Văn Tam, đảm bảo không có tý nguy hiểm nào, mày xem, vụ bà nội mà đỡ âm linh ấy, cũng có tý phiền phức nào đâu.”Tôi cũng nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn bảy giờ, chỉ còn vài tiếng nữa là sang ngày thứ tư rồi.Nhà họ Vương mà có chuyện gì, thì đã xảy ra từ sớm rồi.
Tiền đã sắp được cầm vào tay, không thể cứ thể mà bỏ tuột mất được.Tôi gật mạnh đầu: “Được rồi chú Văn Tam, cháu nghe chú! Chúng ta cứ lặng lẽ đi!”Lưu Văn Tam cười tươi như hoa: “Rồi, chú đúng là không nhìn nhầm mày, Thập Lục, có tiền đồ.”Lão đi thu dọn một loạt đồ dùng cần thiết, còn tôi cũng nhón chân nhón tay về phòng vác đồ, chỉ sợ làm bà nội ở phòng bên tỉnh giấc.Nhưng vừa mới vào phòng, tôi đã có cảm giác, có gì đó bất thường.Trong phòng rất lạnh, cứ như mùa đông tháng chạp vậy, không bình thường chút nào.Lúc này đèn còn chưa bật, cả phòng tối đen, ở phía giường, hình như có một đôi mắt đang nhìn tôi, tôi cảm giác dựng cả tóc gáy, vô cùng khó chịu.Tôi vội với tay bật đèn.Bóng đèn compact sáng lên, ánh đèn sáng trắng đẩy lùi bóng tối.Đầu giường trống trơn, làm gì có người nào?Tôi thở phào đi qua, thì phát hiện cái rương bị người khác đụng vào...Trên mặt rương ướt nhẹp, có một vết bàn tay.
Mà còn không đậy kỹ, vẫn còn một khe hở.Ban nãy bà nội vào phòng à?Tôi đưa tay lau qua loa cái rương, rồi mở ra xem.Chủ yếu là tôi sợ bà nội vào phòng lấy mất món nào đấy, tôi mà đi với chú Văn Tam làm vụ lớn này, nhỡ mà đống đồ đấy thiếu mất một hai món, làm không xong việc, thì lỗ to.Áo khoác da mèo, găng tay da tiên xám, kéo, cùng những đồ khác đều đủ.Tôi tập trung kiểm tra tượng gốm xương mèo với cả trấn sát phù.Trấn sát phù không có vấn đề gì, nằm im lìm ở trong rương, còn tượng gốm xương mèo thì hơi có vấn đề.Tôi hồi tưởng lại thật kỹ, nếu tôi nhớ không nhầm, tất cả có năm cái tượng gỗ xương mèo, chỗ vũng Lương dùng mất một cái, thế đáng ra chỉ còn lại bốn cái mới đúng.Kết quả là trong rương, kiểu gì lại vẫn còn năm cái tượng gỗ xương mèo? Lẽ nào là tôi nhớ nhầm?Cộc cộc cộc, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.“Thập Lục, xong chưa, không còn mấy thời gian nữa đâu!” Lưu Văn Tam ở ngoài khẽ gọi.Tôi vội đóng cái rương gỗ lại, cũng chẳng để ý được nhiều nữa, cứ thế vác cái rương lên, vội vàng rời khỏi phòng.Lưu Văn Tam cũng vác theo cái túi vải, mắt lão sáng như đèn, giơ cao ngón tay cái với tôi!Lúc hai chúng tôi trốn ra khỏi sân, lại càng rón rén chân tay, chỉ sợ làm bà nội tỉnh giấc.Ra khỏi sân, bên ngoài đã có chiếc xe hiệu Kim Bôi đợi sẵn.Lái xe là một người đàn ông có mái tóc địa trung hải ( tức đầu hói ), khuôn mặt đỏ au, hoàn toàn không giống cái vẻ âm u của Lưu Văn Tam.Sau khi lên xe, Lưu Văn Tam mới bảo, làm cái nghề này của lão, bình thường gặp âm linh nhiều, kiểu gì cũng nhìn thấy những thứ không nên nhìn.Bản thân lão không bao giờ lái xe, tránh trường hợp ngẩn người cái là xảy ra bất trắc.Lúc đấy tôi mới hiểu nguyên nhân, chứ Lưu Văn Tam kiếm cũng không ít, mà vẫn chẳng mua xe, nếu như thế này thì cũng chẳng có gì lạ.Mười dặm đường rất gần.Đại khái tầm tám giờ, chúng tôi đã đến một bến tàu của sông Dương.Thôn chúng tôi có đường thông đi bốn phương tám hướng, đi huyện lị và tỉnh lị đều rất gần.Sông Dương chảy qua mấy tỉnh liền, là lưu vực sông lớn chủ chốt ở chỗ chúng tôi!Cái xác mà tháng trước Lưu Văn Tam vớt ở thôn chúng tôi, cũng gặp nạn ở sông Dương.
Đây là chỗ chết chìm nhiều người nhất.“Lão Liễu, ông ở đây đợi tôi với Thập Lục là được.” Lưu Văn Tam dặn dò lái xe.Sau khi xuống xe, tôi đi ra bến tàu, mặt sông rộng tầm hai ba trăm mét, dưới vẻ tĩnh lặng là dòng nước chảy xiết.Quanh bến đậu không ít tàu thuyền, Lưu Văn Tam đến trước một cái thuyền gỗ.Vị trí đậu thuyền của lão cũng rất đẹp, xung quanh trống trơn, ai cũng kiêng dè thuyền vớt xác, chẳng ai muốn đậu gần cả.Lên thuyền xong, lão khởi động động cơ, cái thuyền này tốt hơn nhiều so với loại thuyền độc mộc phải chèo tay, cũng nhanh hơn nhiều.Tôi ngồi xuống giữa thuyền, đặt cái rương xuống, lau mồ hôi trên trán.“Thập Lục, cái rương này nặng thế cơ à? Mày còn trẻ thế mà đã toát bao nhiêu mồ hôi, như thế