Thẩm Đằng mỉm cười, đưa mắt nhìn sang Lạc An Tâm với vẻ mặt tỏ ra ngưỡng mộ mà lên tiếng nói:
- "Đợi hai cặp đôi rắc rối này kết hôn xong, chắc có lẽ đã đến chúng ta rồi."
Nghe những lời này khiến Lạc An Tâm ngại ngùng mà đỏ bừng mặt, cô đưa tay đánh nhẹ lên vai anh, bĩu môi nói:
- "Ai nói sẽ lấy anh bao giờ chứ?"
Cô vừa dứt lời liền cảm nhận chóp mũi của anh chạm nhẹ lên đầu mũi mình mà tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
Thẩm Đằng cố nhịn cười, giọng điệu châm chọc nói:
- "Em nghĩ kĩ rồi chứ? Nếu bỏ qua mặt hàng này thì sẽ bị các cô gái khác giành mất cho xem."
Anh vừa dứt câu thì người đối diện đã nhanh chóng nắm lấy vạt áo mà kéo lại gần, sau đó bá đạo hôn lấy, cô trầm giọng nói:
- "Mặt hàng đã được đóng dấu có chủ rồi.
Cho nên, sẽ không có cô gái nào dám động đến đâu."
Cả hai người nhìn nhau bật cười thật lớn.
Thẩm Đằng hạnh phúc mà ôm Lạc An Tâm vào lòng.
Cả hai cùng hướng mắt nhìn về phía lễ đường mà vỗ tay chúc phúc hai cặp đôi.
Từ phía xa, Chu Gia Hào và Giản Tuyết Hi cũng đang tận hưởng niềm vui của buổi lễ.
Tuy nhiên, chủ đề mà cả hai người nói đa phần xoay quanh công việc ở bệnh viện.
- "Ngày hôm qua em vừa có tận ba ca phẫu thuật tim liên tục.
May thay tất cả đều đã vượt qua, chờ ngày bình phục nữa thôi."
Vẻ mặt Chu Gia Hào vô cùng tự hào về cô bạn gái này mà đưa tay cưng nựng đôi má hồng hào của thiếu nữ, mỉm cười nói:
- "Tuyết Hi của anh xưa giờ vẫn giỏi.
Có lẽ em là một trong những nữ bác sĩ chữa trị tài giỏi ở thành phố này rồi.
Nhưng chỉ có điều..."
Đột nhiên, giọng điệu Chu Gia Hào có chút ngập ngừng khiến Giản Tuyết Hi vô cùng khó hiểu mà gấp gáp hỏi:
- "Có điều gì chứ?"
Cô vừa dứt lời thì người trước mặt đã trở nên lảo đảo, khiến cô vô cùng hốt hoảng mà dang tay đỡ lấy anh, lo lắng hỏi:
- "Gia Hào, anh làm sao thế? Anh không khỏe chỗ nào sao?"
Chu Gia Hào vội nắm lấy tay Giản Tuyết Hi đặt lên lồng ngực mình, hướng mắt nhìn cô, trầm giọng đáp:
- "Bác sĩ, trái tim của tôi trở nên loạn nhịp trước một cô gái tên là Giản Tuyết Hi.
Tôi phải làm sao đây?"
Nghe đến đây, sắc mặt vốn đang lo lắng của cô lập tức thay bằng nụ cười bất lực.
Liền lập tức, cô đánh mạnh lên người anh, giọng điệu có chút hờn dỗi nói:
- "Đáng ghét.
Làm em hết hồn hà.
Chu Gia Hào, có phải anh bị Hàn Chấn Đông dạy hư rồi không? Còn biết châm chọc em nữa chứ."
Hắc...xì...!
Phía trên này, trong lúc thực hiện nghi thức rót trà và trao