Quế Anh vẫn không tin vào thực tại mà cố gắng đáp lại:
- "Nhưng tôi nghe rõ rằng vợ anh đang ở phòng sinh.
Vì sợ anh không có tâm trạng lái xe về nhà, cho nên tôi đích thân mang đến."
Hàn Chấn Đông khẽ thở dài bất lực, liền sau đó đưa tay giật lấy túi đồ khỏi tay của Quế Anh mà ném thẳng xuống đất khiến cô ngơ ngác nhìn anh chằm chằm.
- "Cô từng thấy vợ tôi chưa? Cô ấy có ở cùng nhà với tôi không?"
Nghe những lời này khiến Quế Anh suy nghĩ lại.
Quả thật ở nhà anh ngoại trừ cô ra, thì chẳng có cô gái trẻ nào cả.
Ngay khi cô trở về thực tại thì cả người đã bị Hàn Chấn Đông dồn vào một góc tường, anh cúi người, áp sát vào mặt cô mà nói chậm từng chữ:
- "Hàn Chấn Đông tôi luôn tôn thờ hôn nhân một vợ một chồng.
Người con gái mà tôi chọn yêu chắc chắn sẽ là vợ của tôi.
Hơn thế nữa, tôi không bao giờ có vợ ở bên ngoài khi mà chưa tổ chức hôn lễ.
Và đặc biệt, tôi không bao giờ kí gửi gen đẹp trai, tài giỏi của mình cho người mà tôi không yêu."
- "Vậy tại sao anh lại gọi điện căn dặn tôi chứ?"
- "Ngốc à.
Tôi là vì đang diễn kịch để qua mặt gã áo đen khi nãy.
Vậy mà cô cũng tin răm rắp.
Nếu nhỡ sau này cô có sinh con cho tôi thì mong rằng đứa bé được kế thừa gen trội của ba nó."
Nghe đến đây, gương mặt Quế Anh bỗng chốc ửng đỏ vì xấu hổ, cô nhỏ giọng nói:
- "Anh...anh chịu để tôi sinh con cho anh sao?"
Ngay lập tức, Hàn Chấn Đông chợt nhận ra bản thân đã đi quá đà mà đưa tay bịt miệng mình, sau đó anh xoay người về hướng khác.
Vành tai lúc này đã đỏ ửng mà lẩm bẩm trách cứ bản thân:
- "Hàn Chấn Đông ơi, sao mày lại có thể đưa ra ví dụ khiến cô ấy dễ hiểu lầm đến vậy? Kinh nghiệm bao năm làm nghề luật sư của mày biến đi đâu mất rồi?"
Mãi một lúc sau, anh xoay người trở lại, bàn tay rộng lớn áp chặt người con gái bé nhỏ vào góc tường, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc hỏi:
- "Vậy...cô nghĩ thế